Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1189: Vây Khốn

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1189/1527

Chương 1189: Vây Khốn

Giờ phút này Lý Hỏa Vượng như một chiếc răng vô cùng sắc bén của binh gia, cắn từng lỗ thủng trong Pháp Giáo, mà binh gia phía sau cực kì ăn ý chen vào lỗ thủng kia, dần dần mở rộng ưu thế.

Sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Pháp Giáo, đối diện với tình huống này bọn họ dường như không làm gì cả, cứ để mặc cho Lý Hỏa Vượng tùy ý chém giết, như thể đang chờ đợi gì đó.

Nửa canh giờ trôi qua, khi cục diện của Pháp Giáo bắt đầu nghiêng lệch, một cây dù rách lóe lên trước mặt Lý Hỏa Vượng, ngay sau đó một người với thân hình cao lớn thon dài, mặc đạo bào rách rưới xuất hiện trước mặt hån.

Lý Hỏa Vượng nhận ra hắn, từng là kẻ mai phục mình! Không ngờ lần này cũng đến đây!

Dáng người tên này rất cao, phần đầu thoạt nhìn mảnh khảnh, nhưng cái đầu mảnh khảnh như vậy lại bị nhét vào chiếc lọ màu trắng, chỉ miễn cưỡng lộ cái miệng ra ngoài.

Cái lọ màu trắng kia còn dán một miếng vải đỏ, bên trên viết chữ Điện cũng mảnh mai nhỏ nhắn như vậy.

Lý Hỏa Vượng vừa lùi về sau nửa bước đã cảm thấy sau lưng có thứ gì đó, một con mắt chui ra từ sau ót hắn, lại một bóng người mảnh khảnh giơ cây dù ngăn phía sau hắn.

Không chỉ sau lưng, bây giờ trước sau trái phải của hắn đều có một quái nhân mảnh khảnh, ngăn cách màn chém giết kịch liệt xung quanh ở bên ngoài.

Rất hiển nhiên bọn họ đến đây vì Lý Hỏa Vượng, bọn họ đã nhìn chằm chằm hắn từ sớm.

Mà chính vào lúc này, cơ thể của một tướng lĩnh thân hình cao lớn bên cạnh bỗng dưng căng phồng rồi nổ tung trong chớp mắt, một lão hòa thượng khoác áo cà sa máu thịt, toàn thân đầy máu bước ra từ chính giữa.

“Lý chân nhân đừng sợ, bần tăng đến giúp ngươi!”

“Lửa!”

Sau khi Lý Hỏa Vượng phẫn nộ gầm lên, lửa nóng hừng hực nhanh chóng thiêu đốt toàn thân hắn cùng Bành Long Đằng bên cạnh.

Hắn bị quái nhân bao vây dẫn theo Bành Long Đằng xông về phía bốn người vây chặt bên ngoài.

Bên ngoài có viện quân, Lý Hỏa Vượng muốn tụ hợp lại với phương trượng Thiền Độ của chùa Chính Đức, như vậy xác suất chiến thắng sẽ cao hơn.

Đối phương hiển nhiên không muốn Lý Hỏa Vượng làm vậy, bốn cây dù trên không đồng loạt tách ra, nước mưa trên trời không ngừng rơi xuống người Lý Hỏa Vượng, dập tắt lửa nóng hừng hực trên người Lý Hỏa Vượng.

Lửa và nước đan xen, dâng lên từng luồng khói trắng, bốn người mảnh khảnh đỡ tấm thảm tro cốt, nắm lấy mép khói trắng bay lên, đồng thời một kéo một giương, sương khói mông lung thoáng chốc che phủ mọi thứ xung quanh.

Lý Hỏa Vượng và Bành Long Đằng ở trong sương mù, nhất thời mất đi mục tiêu, muốn tấn công cũng không tìm thấy mục tiêu.

Chẳng thấy thấy bóng dáng Thiền Độ đâu cả, không biết nên dựa vào đâu.

“Phập” một tiếng, mũi kích sắc bén xuyên qua người Lý Hỏa Vượng, sau đó hai tay Bành Long bỗng dùng sức, hắn trực tiếp nghiêng người bay ra ngoài, muốn rời khỏi luồng sương trắng nhìn không rõ sờ không được này. Lý Hỏa Vượng bay được một thoáng trong sương trắng rồi đáp lại xuống đất, hắn thấy trong làn sương trắng lóe lên ánh sáng đỏ mơ hồ, trong lòng lập tức cực kì cảnh giác.

Biểu cảm Lý Hỏa Vượng nghiêm nghị, tay phải cầm kiếm chẳng chút do dự nhanh chóng nhấc lên đâm về phía luồng sáng đỏ.

Sau hai tiếng vang, khi kiếm Tử Tuệ trong tay Lý Hỏa Vượng cắm vào người Bành Long Đằng, cây kích khổng lồ trong tay hắn ta cũng đâm thẳng vào lồng ngực Lý Hỏa Vượng.

Toàn thân hai người bốc khói, nhìn thấy nhau lập tức ngơ ngẩn.

Bành Long Đằng dùng sức ném cây kích khổng lồ trên người Lý Hỏa Vượng sang một bên:

“Ngươi sao thế? Vừa nãy chẳng phải đi ra từ phía trước à? Sao bây giờ lại trồi ra từ đằng sau vậy?”

Lý Hỏa Vượng che lồng ngực đứng dậy, nhìn sương trắng xung quanh với vẻ chần chừ.

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn cắm thanh kiếm vào miệng dùng sức nảy, Lý Hỏa Vượng ra sức phun cái răng vỡ nát trong miệng vào luồng sương trắng.

Không lâu sau, mấy chiếc răng vỡ nát kia bay ra từ phía sau, đập vào lưng Lý Hỏa Vượng, lóe lên tia lửa: “Sương mù này có vấn đề!”

Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, mưa càng lúc càng nặng hạt, không ngừng rơi xuống người họ.

“Làm sao đây? Bị nhốt rồi!”

Lý Hỏa Vượng ra sức lắc đầu:

“Không sao, chúng ta ở đây càng kéo dài càng tốt! Đã có một nhóm người đánh lén sau lưng đối phương rồi, trận chiến này bọn họ thua chắc!”

Khi cảm giác từng sợi phi cương tràn vào cơ thể mình, khóe môi Lý Hỏa Vượng nở nụ cười lạnh không ai phát giác, chúng tin rồi!

Nhưng chính vào lúc này, sương mù trắng bên trái cuồn cuộn dâng lên, một bóng người nhấc theo cây dù rách nát, âm trầm bay về phía bên này.

“Ai! Mau báo tên!”

Lý Hỏa Vượng nói xong câu đó dùng sức giẫm hai chân vọt về phía đối phương.

“Nhục Thu”

“Nhục Thu “Nhục Thu”

“Nhục Thu”

Khi bốn âm thanh nhấn mạnh cùng lúc vang lên từ bốn phía đông tây nam bắc của Lý Hỏa Vượng, cây dù trước mặt thoáng chốc từ một thành bốn, đâm lên người Lý Hỏa Vượng với góc độ xảo trá.

“Soat!”

Sau khi dùng sức vung kiếm Tích Cốt, một khe nứt bay về phía bốn cây dù.

Sau khi bốn cây dù nhanh nhẹn xoay chuyển, nước mưa rơi xuống tán ô văng tung tóe, khi nước mưa tưới lên khe nứt, vậy mà lại nhanh chóng dập tắt khe nứt đang bay tới.

------o0o------

Kết thúc chương 1189

Chương tiếp theo