Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1467: Bắt Nạt Góa Phụ

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1467/1527

Chương 1467: Bắt Nạt Góa Phụ

“Không cần đâu, nàng thay đổi rồi, Bạch Liên Giáo cũng thay đổi rồi, ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu, ta đã viết thư cho sư phụ, sau đó không phải là việc ta cần lo lắng nữa.

Nói xong, Lữ Tú Tài cũng không quan tâm tiếng hô của người khác, kéo xe ngựa đi trên con đường nhỏ rời khỏi thôn, cùng với tiếng guốc ngựa cách cách cách vang lên, chỉ lúc sau, thôn Ngưu Tâm dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.

“Bắt nạt góa phụ! Giống như… lái thuyền nhỏ… trên sông, gió thổi sóng đánh… sóng đánh gió thổi… không thể trở về”

Lữ Trạng Nguyên điên điên khùng khùng dựa người lên hòm kịch, cười ngốc nghếch hát lời kịch.

“Cha, trước đây ngươi nói đúng, chúng ta là con hát của Hạ Cửu Lưu, chuyện quan trọng, không cần chúng ta lo lắng”

“Pháp giáo đã bị diệt, mối thù của đại ca đại tẩu cũng đã báo rồi, tiếp theo chúng ta chỉ cần lo việc của nhà mình là được.

“Mặc kệ hắn là hoàng đế, mặc kệ nàng ta là Bạch Liên Giáo, đều không liên quan đến đoàn nhà họ Lữ chúng ta, chúng ta cứ yên tâm sống thôi”

“Cha, ngươi yên tâm đi, lúc đó không tìm được Đồng Sinh, chắc chắn là mất tích chứ chưa chết, chắc chắn chúng ta có thể tìm được.

“Đợi tìm được rồi, ta sẽ dạy Đồng Sinh hát kịch, gây dựng lại đoàn nhà họ Lữ chúng ta, chúng ta từ từ tích cóp tiền, chúng ta không dựa vào người khác cho nữa, chúng ta tích cóp tiền bằng chính bàn tay mình!”

“Đợi khi chúng ta tích cóp đủ tiền, chúng ta sẽ đi mua nhà hát kịch, ngươi nói như vậy có được không?”

Nói đến đây, Lữ Tú Tài quay đầu lại, nhìn Lữ Trạng Nguyên trên xe ngựa, phát hiện hắn vẫn dựa người ngồi đó, không phản ứng gì.

Tú Nhi đứng lên, cầm một cái khăn tay, cẩm thận lau nước miếng bên khóe miệng ông nội mình.

“Được, chúng ta quyết định vậy đi, bây giờ cuối cùng đến lượt ta làm chủ rồi.

Nói xong câu này, Lữ Tú Tài bước nhanh kéo xe ngựa đi về phía trước.

Tiếng guốc ngựa dần dần lẫn vào trong tiếng bước chân, tiếng bước chân giày vải bông vô cùng quen thuộc.

“Tú Tài, có phải ngươi đã quên ngươi còn một người vợ không? Có phải ngươi định bỏ đi, không quan tâm đến ta nữa không?”

Giọng một cô gái u oán vang lên từ phía sau.

Lữ Tú Tài không quay đầu.

“Đoàn nhà họ Lữ không ở đây nữa, ban đầu ruộng được phân cho ngươi, đã có số ruộng này, ngươi ở lại thôn Ngưu Tâm đi”

“Ta cũng không phải là một người đàn ông tốt, những năm nay cũng không về nhà được mấy lần, hơn nữa ban đầu là ta bỏ tiền ra mua ngươi, ta đã đốt khế bán thân, ngươi được tự do rồi”

“Tú Tài! Nhưng ta là vợ của ngươi!”

“Ta là lừa trắng, ta đã từng thề với Vô Sanh Lão Mẫu, cả đời không lấy vợ, nếu ta nuốt lời, Vô Sanh Lão Mẫu sẽ không tha cho ta”

Lữ Tú Tài nhắm chặt mắt, tỏ vẻ giằng co khó xử nói.

“Đi đi, về đi, nhân lúc còn trẻ tìm một người khác đi, đoàn kịch không thể cho phụ nữ theo, ta không thể cho ngươi đi theo, ta không thể để ngươi chịu nổi khổ như chị dâu từng phải chịu”

Nhìn bóng dáng Lữ Tú Tài vẫn không quay đầu, giọng của cô gái bắt đầu run run và nghẹn ngào.

“Tìm thì tìm! Ngươi nói đấy nhé! Ngươi cho rằng không có ai cần ta sao? Ta dùng ruộng của ngươi, cày cấy lấy lúa gạo nuôi người đàn ông khác! Đợi khi ngươi quay về, ta sẽ cho ngươi hối hận đến xanh ruột!” Tiếng khóc và tiếng bước chân dần xa dần, Lữ Tú Tài hít sâu một hơi, kéo xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn rừng cây xanh mướt xung quanh, Lữ Tú Tài suy nghĩ, rồi hắng giọng cất tiếng hát bài kịch mà ban đầu cha mình dạy cho mình.

“Cả đoạn đường, nhân ánh thu! Bái thọ lần này! Truyền đi khắp ngõ!”

Khi Lữ Tú Tài vừa hát chưa được mấy câu, phía sau vang lên tiếng hát rất quen.

“Đại trượng phu! Phải tạo nên sự nghiệp kinh thiên động địa!”

Nghe thấy giọng quen thuộc, trong mắt Lữ Tú Tài lộ ra ánh nước, hắn quay người lại, phát hiện là Lữ Trạng Nguyên đang hát.

Hắn vẫn điên khùng chưa tỉnh táo, chỉ là nghe thấy lời kịch quen thuộc, liền phản ứng lại theo bản năng thôi.

Lữ Tú Tài nhìn thấy cảnh này, khóe miệng run run một lúc rồi tiếp tục cất tiếng hát.

“Học xoay chuyển càn khôn! Ngân hà rửa thái dương”

Tiếng hát của một già một trẻ bắt đầu vang lên cùng nhau, không phân cha con, không ngừng vang vọng khắp trên còn đường.

“Anh hùng hảo hán! Sao sáng đầy trời tập trung!”

“Đại trạch long xà! Khắp bốn phương! Vui mừng phấn khởi đi trên đường!”

Cùng với tiếng hát kịch không ngừng vang lên, trời cũng tối dần, Lữ Tú Tài vội cho xe ngựa đi vào một thị trấn nhỏ trước canh hai.

Đêm tối, thị trấn yên tĩnh, Lữ Tú Tài đi trong con ngõ tối tăm, tìm dịch trạm và nhà trọ chưa đóng cửa.

Lữ Tú Tài quay đầu nhìn một già một trẻ trên xe ngựa, phát hiện bọn họ đã dựa vào nhau ngủ thiếp đi, bèn tiếp tục kéo xe ngựa đi về phía trước.

“Bộp!”

Tiếng sứ vỡ trong căn nhà ở một bên lập tức khiến Lữ Tú Tài cảnh giác, từ trong phòng truyền ra giọng một người phụ nữ đang nổi giận.

------o0o------

Kết thúc chương 1467

Chương tiếp theo