Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1293: Có Người Thăm

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1293/1527

Chương 1293: Có Người Thăm

“Số 13! ! Có người tới thăm tù!”

Lý Hỏa Vượng sắc mặt có chút tiều tụy đi đến phòng thăm người thân dưới sự chỉ dẫn của cai ngục, kéo ghế ra ngồi xuống.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt ngẩng đầu lên nói với cai ngục đang mở khóa cho mình:

“Ta không phải là phạm nhân, không phải thăm tù mà là thăm người thân. Ta là bệnh nhân ở trong khu giám sát bệnh tâm thần”

“Biết rồi biết rồi, toàn Bạch Tháp ai mà không biết Lý Hỏa Vượng ngươi, ngươi còn khó đối phó hơn phạm nhân nhiều. Ngươi phạm lỗi không thể trừ điểm của ngươi, không thể tăng hình phạt cho ngươi, còn phải chăm sóc cho ngươi thật tốt. Ngươi nào có phải là bệnh nhân, ngươi đây là hoàng thượng” Nặng nề nói xong câu này, đối phương xoay người bước ra ngoài:

“Thành thật chút, có camera đấy, vì để người nhà của ngươi cảm thấy dễ chịu hơn nên mới lấy xuống đấy”

Mặc dù còng tay xiềng chân đều đã được tháo xuống nhưng đồ phòng ngừa tự sát trên đầu vẫn không được tháo xuống.

Lý Hỏa Vượng dùng sức vươn người một cái, xoa xoa cổ tay mình, mỗi ngày bị còng tay còng lại thật sự rất khó chịu.

“Vậy… hôm nay ai sẽ tới thăm tù nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng nghĩ thầm.

Không thể nào là Dương Na được, khả năng lớn nhất chình là mẹ Tôn Hiểu Cầm của mình, còn có người cha Lý Kiến Thành của mình nữa.

“Mẹ ta tới sao?”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng mang theo ba phần sợ hãi, bảy phần mong đợi nhìn về phía cánh cửa.

Nhưng khi ánh mắt của hắn càng ngày càng phát sáng thì một cánh tay đầy hình xăm bụi gai khiến cho toàn bộ sự mong đợi của hắn rơi vào khoảng không.

“Thế nào? Thấy ta khiến ngươi rất thất vọng sao?”

Trong miệng Ba Nam Húc đang nhai cái gì đó nhấc điện thoạt lên hỏi Lý Hỏa Vượng ở bên kia tấm kính.

Nàng vẫn ăn mặc theo phong cách gothic, không khác gì mấy với khi hắn thấy nàng ở tiệm xăm trước đó, chỉ là dường như hình xăm trên người nàng đã xảy ra thay đổi.

“Cũng không phải, có người tới thăm là ta đã rất vui rồi, cảm ơn ngươi Ba Hủy “Mắt của ngươi sao vậy?”

“Bị ta móc ra rồi “Có đau không?”

“Ừm.”

“Haha, được đấy, đúng là nam tử hán, chờ ngươi đi ra ngoài ta mời ngươi uống rượu.

Lý Hỏa Vượng vừa mới cùng nàng nói chuyện đến đây chợt trở nên vô cùng sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt.

Ngay sau đó, hắn đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn vào camera có chấm đỏ nhấp nháy:

“Bảo bác sĩ phụ trách Dịch Đông Lai của ta tới đây! Nhanh lên một chút!”

Lý Hỏa Vượng đưa tay chỉ vào Ba Nam Húc, hét lên một cách phấn khích:

“Dịch Đông Lai! Ngươi nhìn đi! Ngươi có thấy không! Nàng là thật! Nàng đã đến thăm tù rồi! Làm sao có thể là giả! ! Tất cả những thứ này căn bản không phải là ảo giác! !”

“Nổi cơn gì vậy, ngồi xuống”

Lý Hỏa Vượng lại ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nhìn người phụ nữ trước mặt:

“Ta hỏi ngươi, trước kia khi ta xử lý những người đó, khi Tiền Phúc chết, ngươi cũng ở đó đúng không? Những thứ đó đều là thật đúng không?”

“Hôm nay ngươi khoan hãy rời đi, ta cần ngươi giúp ta giải thích rõ ràng với bác sĩ phụ trách của ta, nói với hắn rằng tất cả mọi chuyện đều là sự thật!”

Ba Nam Húc liếc nhìn camera, đưa tay đút vào túi quần ấn nhẹ một cái:

“Bây giờ bọn họ không nghe được, ta không có thời gian ở đây phối hợp nổi điên với ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi có muốn đi ra ngoài không?”

Lý Hỏa Vượng có thể hiểu được ý của đối phương, nhưng hắn lại từ chối khéo đối phương:

“Ta muốn đi ra ngoài, nhưng không muốn dùng cách của ngươi để ra ngoài, ta muốn đường đường chính chính đi ra ngoài từ cửa chính “Nếu ngươi thật sự tồn tại, vậy ta ở phương diện này không có bệnh, ta chỉ bị ảo giác thôi, ta chỉ cần chữa khỏi bệnh ảo giác là có thể nhanh chóng xuất viện rồi”

Ba Nam Húc dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Lý Hỏa Vượng:

“Hỏa Tử, ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân làm nhiều chuyện như vậy rồi mà ngươi còn có thể ra ngoài sao?”

“Nói thật với ngươi, không đời nào, ngươi không sợ phiền toái nhưng người khác thì sợ đó. Cho dù ngươi chữa khỏi bệnh rồi, không trả tiền cũng phải ở lại bệnh viện quan sát cả đời.

“So với chuyện giày vò trước đó, chút tiền cơm nước kia không đáng nhắc tới, bọn họ tình nguyện tốn chút tiền cũng không muốn gây chuyện đâu, nếu không công trạng từ trên xuống dưới đều mất hết.

“Không! Ta không tin! Ngươi nói dối! Ta khỏi bệnh rồi, bọn họ dựa vào cái gì mà nhốt ta lại!”

Cơ thể Ba Nam Húc khẽ di chuyển về phía sau, sau đó lại nghiêng người về phía trước:

“Ta nói dối? Tiểu tử, ta từ trước đến nay đã nói dối ngươi chưa?”

“Ban đầu ta đã bảo ngươi đề phòng Thanh Vượng Lai rồi, kết quả hiện tại ngươi bị giam ở bên trong, vậy những người khác thì sao? Ngươi không nói hắn lừa ngươi, bây giờ ngược lại lại nói ta lừa ngươi?” Sau khi Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại một lúc, bắt đầu nghiêm túc hỏi hỏi Ba Nam Húc biết tin tức này từ đâu. “Đừng hỏi tin tức này từ đâu tới, chính ngươi cũng có thể đoán ra mà. Đây cũng không phải lần đầu tiên, tục ngữ có câu quá tam ba bận, bản thân ngươi thử nghĩ xem bọn họ có lý do gì làm như vậy? Đây là bản chất của con người.

“Chúng ta có thể giúp ngươi, có thể giúp ngươi ra ngoài, nhưng cái giá phải trả là ngươi phải hoàn toàn cắt dứt với Thanh Vượng Lai, về phe của chúng ta.

------o0o------

Kết thúc chương 1293

Chương tiếp theo