Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1290: Kết Thúc

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1290/1527

Chương 1290: Kết Thúc

“Đại Sư, tai họa lần này, Đại Lương sẽ thế nào?”

“Ừm.”

Ông lão yên lặng gật đầu, quỳ xống đất, lấy ra một cái to bằng lòng bàn tay từ trong bọc hành lý sau lưng, trên đó vẽ đầy những nét vẽ ngang dọc trên mai rùa.

Hắn run rẩy lấy ra tám đồng tiền, ném chúng vào mai rùa, nhấc chúng lên trên đầu và bắt đầu lắc.

Hắn vừa run rẩy vừa lẩm bẩm một mình.

“Tí ngọ mão dậu ở ven đường, dần thân kỷ hợi trở về quê hương”

“Giáp chấn ất li bính tân hôn, đinh càn mậu khảm kỷ tốn môn”

Vừa mới niệm được nửa đoạn, mai rùa trong tay hắn đột nhiên nứt ra, mai rùa nứt ra làm tay ông lão bị thương, tám đồng tiền bên trong mai rùa nhuốm đầy máu tươi, rơi vãi trên mặt đất.

Cao Chí Kiên nhìn cảnh này không khỏi nhíu mày, cũng khiến bầu không khí trong ngự thư phòng càng thêm dồn nén.

Ông lão dùng quần áo lau vết máu trên tay, run rẩy sờ vào đồng xu trên mặt đất, khi chạm vào vết máu do chính mình bắn ra, toàn thân rung mạnh.

Nhưng hắn không nói gì, sau khi run rẩy chạm vào mặt trước và mặt sau của tất cả các đồng tiền, hắn cúi đầu trước Cao Chí Kiên nói:

“Bẩm bệ hạ, quẻ đại cát tường”

Hai tay Lý Hỏa Vượng nắm chặt song sắt, vô hồn nhìn những bệnh nhân với hành động kỳ quái đang hóng gió bên ngoài.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại run rẩy nói một mình:

“Họ thật sự đều là ảo giác? Suốt thời gian qua ta chỉ là một bệnh nhân tâm thần sao?”

“Bây giờ ngươi mới phát hiện sao? !”

Giọng nói đang kiềm chế cơn tức giận của Dịch Đông Lai từ phía sau truyền đến.

“Vậy trước đó, ngươi giết người, leo lên lưới điện, còn móc mắt của chính mình ra, ngươi cho rằng những hành động đó là của người bình thường?”

Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần trở nên hung dữ, nắm chặt lấy hàng rào sắt đến nỗi hai tay nổi gân xanh.

“Ta làm những điều đó đều có lý do!”

“Kẻ tâm thần nào giết người mà chẳng bảo có lý do? Nhưng những lý do đó chỉ phù hợp với suy nghĩ của người thôi! Nó không phù hợp với thế giới bên ngoài!”

Lý Hỏa Vượng không thể chịu được nữa liền quay lại và trừng mắt với Dịch Đông Lai là bác sĩ điều trị của mình:

“Ngươi vội cái gì! Bây giờ ngươi bị bệnh là ta!”

“Ta không vội? Ta có thể không vội sao? Ngươi có biết ngươi xảy ra chuyện có ý nghĩa như thế nào đối với ta không?”

“Có nghĩa là luận văn bị loại, có nghĩa là ta không còn con đường nào để thăng tiến! Có nghĩa là ta đã làm ra mộtviệc đáng xấu hổ và bị đồng nghiệp chê cười! Thậm chí trước đó còn trả lời phỏng vấn và nói bệnh của ngươi đã được chữa khỏi trên ti vi!”

“Nếu bây giờ ngươi không khỏe lại thì đời ta coi như xong! ! Ta không thể chấp nhận kết quả như vậy!”

“Đến lượt ngươi? Dịch Đông Lai, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi là hình chiếu gì? Tại sao sự thay đổi của ta lại ảnh hưởng đến ngươi.

“Aaaaaa!”

Hắn nắm chặt hai tay, dùng sức đập mạnh vào bàn, tâm trạng Dịch Đông Lai vừa mới ổn định trở lại đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Trông chừng hắn! Ta đi rửa mặt”

Ngay khi Dịch Đông Lai đóng sầm cửa lại, Lý Hỏa Vượng trừng mắt nhìn y tá.

Sau đó Lý Hỏa Vượng không nhìn hắn nữa mà quay lại và tiếp tục nhìn hàng rào thép gai bên ngoài cùng với Cao Cận Vận đang đứng bên cạnh hàng rào.

“Ta thật sự bị tâm thần sao? Vậy tại sao lại chân thật như vậy? Quả nhiên họ đều là thật.

“Vậy những thứ ta nhìn thấy trước đây cái nào là thật, cái nào là ảo giác?”

Bây giờ tất cả những ký ức về quá khứ trong đầu hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Lý Hỏa Vượng đứng đó với vẻ khó hiểu và không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ đến lúc Dịch Đông Lại quay lại.

Sau khi Dịch Đông Lai rửa mặt bằng nước lạnh mấy lần, hắn quay lại và ngồi xuống, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang ngồi ngay ngắn trước mặt, hai tay đặt trên đầu gối.

“Ngươi đang làm gì thế?”

“Không phải ta bị bệnh tâm thần sao? Không phải ngươi là bác sĩ điều trị của ta sao? Ta có thể làm gì nữa, có bệnh đương nhiên là phải chữa rồi.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình hiểu Lý Hỏa Vượng rất rõ, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra bản thân hoàn toàn không hiểu gì về đối phương.

Nhưng mà, thật sự Lý Hỏa Vương không muốn làm gì cả, hắn chỉ muốn trị bệnh mà thôi, nếu thật sự hắn có bệnh thì tất nhiên nên điều trị.

Hơn nữa Thanh Vượng Lai đã hoàn toàn bỏ rơi hắn, vì vậy người duy nhất có thể cứu hắn bây giờ là chính bản thân hắn.

Chỉ cần chữa khỏi bệnh tâm thần thì hắn có thể ra ngoài, đến lúc đó có thể đi tìm Thanh Vượng Lai tính sổ, và hỏi cho ra nhẽ tại sao lúc Ti Mệnh đại chiến, hắn lại không có ở đó?

“Ngươi chắc chứ? Ngươi có thực sự chắc chắn từ nay về sau sẽ hoàn toàn hợp tác với phương pháp điều trị của ta không?”

“Đương nhiên, còn cần hỏi sao? Ta cũng muốn nhanh chóng khỏi bệnh”

Lý Hỏa Vương nói một cách rất tự nhiên.

“Thật sự không nhìn ra”

“Xời, Dịch Đông Lai, ngươi có ý gì? Nhanh chữa đi, phương pháp điều trị trước kia rất tốt đấy”

“Không vội”

------o0o------

Kết thúc chương 1290

Chương tiếp theo