Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1271: Tự Do

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1271/1527

Chương 1271: Tự Do

“Ra ngoài đi, bác sĩ nói ngươi không cần nhốt trong đó nữa. ”

Y tá nói với Lý Hỏa Vượng.

Trong lòng Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy nghi ngờ, trước đây không lâu hắn đã giết nhiều người như vậy, bọn họ lại dễ dàng để cho hắn đi ra ngoài tiếp xúc những bệnh nhân khác?

Dù nghĩ thế nào, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy Dịch Đông Lai đang lừa mình, và chắc hẳn chuyện này không đơn giản như vậy.

Lý Hỏa Vương ngồi đó suy nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Bất kể Dịch Đông Lai muốn làm trò gì đi nữa cũng chẳng có vấn đề gì, cây ngay không sợ chết đứng, dù sao hắn cũng là người bình thường, chỉ cần hắn luôn ghi nhớ rằng không tiết lộ chuyện của Ti Mệnh, sẽ không sợ hắn ta sử dụng nhiều phương pháp tâm lý khác nhau để kiểm tra hắn.

“Chờ một chút”

Lý Hỏa Vượng vừa đi ra ngoài liền bị bốn y tá cao lớn chặn lại. “Các biện pháp cần thiết vẫn cần được chuẩn bị. Xin hãy dừng lại và đừng gây rắc rối cho chúng tôi”

Ngay sau đó, hắn lại phải đeo còng tay, còng chân nặng nề, đồng thời đội một chiếc mũ bảo hiểm đặc biệt lên đầu để ngăn hắn móc luôn con mắt còn lại.

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không quan tâm đến điều này, cứ thế đeo những thứ này như người mắc trọng tội đi vào quảng trường hóng gió.

Hôm nay nắng đẹp, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên, ngồi xuống băng ghế bên cạnh, thoải mái phơi nắng. Những cảnh tượng kì lạ ở khắp mọi nơi, Lý Hỏa Vượng đều không quan tâm, hắn đã quen với việc đó từ lâu rồi. Hắn ngồi đó, thản nhiên chào hỏi một số gương mặt quen thuộc, thậm chí còn vẫy tay với người đàn ông cầm súng trên tháp canh.

Trong số những người này, có người trước đây hắn chưa từng gặp cũng như nói chuyện, Lý Hỏa Vượng có thể hiểu họ, dù sao thì việc Dịch Đông Lại vừa thả hắn ra ngoài và nói chuyện với hắn quá rõ ràng.

Lý Hỏa Vượng vươn vai thoải mái. So với trước đây, khi hắn bị nhốt trong phòng cách ly, mặc quần áo cách ly, tình hình hiện tại chắc chắn đã tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất trên người có chỗ ngứa, có thể đưa tay ra gãi, trên người có chỗ bị tê, có thể lắc lắc.

Chưa kể hắn còn có thể ở đây xem ti vi thư giãn, còn có thể hóng gió.

Làn gió nhẹ từ bên ngoài hàng rào thép gai thổi nhẹ tóc mái của Lý Hỏa Vượng, để lộ đôi mắt đỏ ngầu trống rỗng.

“Thời tiết hôm nay thật đẹp”

Vừa nói những lời này, Lý Hỏa Vượng thoải mái từ từ nhắm mắt lại.

Toàn thân nằm bất động trên băng ghế, đầu dần dần buông thõng xuống, cả người từ từ trượt về bên trái, cuối cùng nằm nghiêng trên băng ghế.

Phòng giam không phải là nơi thích hợp để ngủ, để tránh xảy ra việc không mong muốn, ở đó không bao giờ tắt đèn, trong khoảng thời gian trước, Lý Hoả Vượng căn bản cả đêm không ngủ.

Sau khi cơ thể hoàn toàn thư giãn, Lý Hỏa Vượng chìm vào giấc ngủ sâu.

Cả người Lý Hỏa Vượng dần dần cuộn lại trên băng ghế, tư thế giống như trẻ sơ sinh nằm trong bụng mẹ, vô cùng bình yên.

Tuy nhiên, sự yên tĩnh này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, và biểu cảm của Lý Hỏa Vượng bắt đầu trở nên nghiêm trọng, và dần dần chuyển sang vẻ hung dữ.

“Không! Đợi đã!”

Trên trán Lý Hỏa Vương lấm tấm mồ hôi rồi đột nhiên mở mắt ra, tiếng hét của hắn lập tức khiến những người vừa đứng xung quanh hắn giật mình.

Sau khi lau mồ hôi trên trán, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu và nhận ra rằng tất cả những điều kinh khủng mà hắm nghĩ vừa rồi chỉ là giấc mơ.

“Ngươi không sao chứ?”

Triệu Đình chìa cánh tay có vài vết sẹo trên cổ tay giúp Lý Hỏa Vượng đứng dậy, trầm giọng hỏi:

“Không sao, chỉ là ác mộng thôi”

Lý Hỏa Vượng thu tay về, sau đó rất thấp giọng nói:

“Ngươi đi trước đi, tạm thời đừng nói chuyện với ta, Dịch Đông Lai nhất định đang theo dõi ta”

Triệu Đình gật đầu, rời khỏi Lý Hỏa Vượng và bước ra khỏi khu vực tháp giám sát màu trắng.

Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài, nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.

May mắn thay, đó chỉ là một cơn ác mộng, đó chỉ là một giấc mơ, không có gì xảy ra.

Lý Hỏa Vượng đưa tay ra và cào mạnh vào da đầu.

“Không sao, chỉ là một giấc mơ, tất cả đều đã qua”

“Bây giờ mọi chuyện đã qua, sau này ta có thể sống một cuộc sống như người bình thường”

“Nghĩ lại Thanh Vượng Lai, rõ ràng là cùng cảnh ngộ. Tại sao hắn là nghiên cứu sinh còn ta là bệnh nhân tâm thần bị giam giữ?”

Chỉ cần ta có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ tận hưởng cuộc sống của mình và trân trọng tất cả những gì mình có! Ta không thể để họ sợ hãi nữa, ta muốn họ tự hào về ta!”

“Mặc kệ là cái gì mà hình chiếu, ít nhất họ chắc không phải ảo giác! Nhất định không phải!”

Sau khi Lý Hỏa Vượng hạ quyết tâm, hắn đứng dậy và đi về phía khu nhà giam.

Từ sau khi Lý Hỏa Vượng được thả ra khỏi phòng khống chế, cuộc sống của hắn rất yên bình. Mỗi ngày hắn đều là uống thuốc, xem tivi, ngủ, ngoại trừ không có bác sĩ điều trị thì cũng không khác gì những bệnh nhân khác.

Lý Hỏa Vượng không biết rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì nhưng hắn cũng không muốn quan tâm. Cuộc sống của hắn cứ dần dần trôi qua mỗi ngày.

Lý Hỏa Vượng đeo còng tay xiềng chân đi vào trong phòng ăn, xiềng chân kéo lên trên mặt đất phát ra tiếng lạch cạch.

------o0o------

Kết thúc chương 1271

Chương tiếp theo