Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1351: Lại Loạn Nữa Rồi

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1351/1527

Chương 1351: Lại Loạn Nữa Rồi

“Cha! Mẹ! Các ngươi đừng bỏ ta lại! Ta cầu xin các ngươi đấy! Ta không chọc giận các ngươi nữa! Ta không dám nữa!”

Nhưng bất luận bàng chạy nhanh thế nào, bóng người một đỏ một trắng phía xa cũng nhanh hơn nàng, cuối cùng biến mất ở tận cuối con đường phía xa.

Cuối cùng Lý Tuế không chịu được nữa, cả cơ thể loạng choạng ngã xuống đất, nàng ngồi dưới đất gào khóc.

Khóc mãi khóc mãi, Lý Tuế dần tỉnh lại, nàng nghẹn ngào nhìn về phía sơn động xung quanh, rồi mới hiểu ra vừa rồi mình chỉ đang nằm mơ.

Từ sau khi lần mình rớt từ trên trời xuống, đã bao nhiêu ngày rồi mà mình vẫn không tìm được U Đô.

Nghĩ đến chuyện buồn, Lý Tuế không khỏi đau lòng, rồi lại òa khóc lớn.

Nhưng dù có khóc nhiều thì cũng không thay đổi được tình hình, dù sao mình cũng phải tự đi, nửa canh giờ sau, Lý Tuế ra khỏi sơn động đó, men theo con đường nhỏ tiếp tục đi về phía U Đô. Nàng không biết có phải mình đi nhầm đường không, trên đường luôn gặp rất nhiều ngã rẽ.

Điều quan trọng hơn là đã qua rất lâu rồi, cũng không biết cha thế nào rồi, có bị thiếu long khí không, mình còn có thể đến kịp không.

Đi trên con đường nhỏ mấy canh giờ liền, con đường nhỏ dần hợp thành con đường lớn, Lý Tuế đi thẳng một mạch trên con đường này, đói thì vào rừng bắt thú ăn thịt, khát thì uống máu của con thú.

Cứ đi như vậy hai ngày, một thị trấn xuất hiện trước mặt Lý Tuế.

Lý Tuế ngó đông ngó tây trong thị trấn náo nhiệt, nhìn mọi thứ đông vui xung quanh.

Nếu là trước dây, chắc chắn nàng sẽ chạy khắp nơi góp vui, nhưng bây giờ đầu óc nàng chỉ nghĩ đến việc khác.

“Cũng không biết còn bao xa nữa, ta cần một tấm bản đồ”

“Ta có cần giống như cha ta, mua một chiếc xe ngựa không? Đi bộ mệt quá, nhưng ta không có tiền?

“Cũng may ta chưa vứt mấy bộ da lông đó, số da đó, có lẽ ta có thể đổi được ít tiền”

Lý Tuế đưa tay sờ vào trong váy, ở bên trong có mấy cái xúc tu đang quấn chặt một vài bộ lông động vật.

Đổi sang bộ da cô gái có thể mặc váy, cũng có thể để nhiều đồ hơn.

Trước đây luôn là Lý Hỏa Vượng quyết định thay nàng, nhưng bây giờ Lý Tuế phải tự quyết định cho mình, trước đây cha làm thế nào, thì bây giờ nàng học theo làm như vậy.

Đi mãi đi mãi, Lý Tuế nhìn thấy mấy lượt người vây lại ở con đường trước mặt, nàng kiễng chân lên ngó, thì phát hiện mấy người đàn ông cởi trần đang múa kiếm múa gậy ở giữa.

“Choang choang choang” tiếng gõ chiêng vang lên, một cậu bé trông khoảng mười một mười hai tuổi vừa đi vòng tròn vừa gõ chiếng, vừa nhào lộn, cứ như vậy, hắn nói không ngớt.

“Chiếc chiêng nhỏ đi khắp nơi! Giang hồ bốn bề đề là bằng hữu, phía nam đi đến phía bắc, phía đông đến phía tây du ngoạn! Đi khắp một lượt đông tây nam bắc, rồi lại đến quý địa La Sơn, các vị nuôi dưỡng cha mẹ, chỉ nói không luyện thế quyền, là người luyện quyền mãi nghệ, hôm nay để các vị được thấy võ nghệ chân chính! Dùng lồng ngực đập vỡ tảng đá!”

Chẳng mấy chốc một cái ghế dài được bày chính giữa nơi biểu diễn, một người đàn ông lực lưỡng trực tiếp nằm lên trên, hai anh chàng bê một tảng đá lớn đặt lên bụng hắn, một ông lão giơ búa sắt, rục rịch chuẩn bị đi đến.

“Hây ya!”

Ông lão đó dồn hết sức, đập mạnh búa sắt lên tảng đá trên bụng.

Cảnh khiếp sợ này lập tức khiến đàn bà con gái trong đám người vây xem phải nhắm mắt lại.

“Rào rào” một tiếng tảng đá nứt ra, người phía dưới tảng đá lại không bị làm sao, tiếng hô kinh hãi vang lên không ngớt.

Thấy bầu không khí trong đám người vây xem được khuấy động, những người mãi nghệ càng nhân lúc rèn sắt còn nóng, biểu diễn các loại tuyệt chiêu nhả ra lửa, nuốt kiếm, đi trên dây thừng, tiếng hò reo cổ vũ nổi lên liên tiếp như làn sóng.

Lý Tuế vốn định bỏ đi, nhưng dù sao cũng là tâm tính trẻ con, đứng ở đó xem thì quên hết tất cả.

Biểu diễn một loạt chiêu thức, những người xem xung quanh gần như quên hết tất cả, người mãi nghệ cũng mệt mồ hôi chảy ròng ròng.

Cảm thấy bầu không khí cũng khá náo nhiệt, ông lão để râu nháy mắt với cậu nhóc đó.

Cậu nhóc đó tỏ vẻ không muốn, nằm dưới đất, xoe bàn tay ra.

Khi ông lão dẫm chân lên bàn tay, cả hai chân cậu nhóc co lên, cậu bé kêu thảm thiết, cánh tay đó của hắn cứ vậy bị vặn tháo rời.

Cậu nhóc lại không màng đau đớn, hắn cầm bát kéo theo cái tay bị bẽ gãy, đáng thương xin tiền thưởng những người xem xung quanh.

Thấy sắp thu tiền, người xung quanh lập tức tản ra, chỉ một lúc đã chẳng còn bao nhiêu ngươi, nhưng có vài người tốt bụng lấy ra năm văn tiền trong tay áo ném vào trong bát.

Khi cậu bé giơ chiếc bát đến trước mặt Lý Tuế, Lý Tuế suy nghĩ, lấy ra một tấm da thỏ hoang từ dưới váy mình đặt vào trong bát của đối phương.

Lý Tuế vẫn chưa đi, nàng định hỏi đường những người mãi nghệ, nhìn những người mãi nghệ này, nàng không khỏi nhớ đến đoàn nhà họ Lữ, có cảm giác thân thiết khó hiểu.

Nàng nhớ cha từng nói, hắn đã từng hỏi đường đoàn nhà họ Lữ, những người xông pha nam bắc có kiến thức rất rộng.

Nhưng điều khác với đoàn nhà họ Lữ là, trong đoàn mãi nghệ này không có phụ nữ, chỉ toàn là đàn ông.

------o0o------

Kết thúc chương 1351

Chương tiếp theo