Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1314: Tiết Kiệm

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1314/1527

Chương 1314: Tiết Kiệm

Thiền Độ đặt chuỗi phật châu vào hổ khẩu (khoảng cách giữa ngón trái và ngón trỏ) chậm rãi xoay chuyển chuỗi phật châu:

“A di đà phật, trời cao đức hiếu sinh Ban đêm, Triệu Ngũ xách đèn lồng chống nạng xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường mòn trong thôn Ngưu Tâm. Trong tay hắn cầm theo một phong thư đi về phía nhà của mình.

Cái này là do người bán hàng rong vừa tới ngủ nhờ đưa qua, là của Thanh Khâu bên kia gửi tới. Người có thể từ Thanh Khâu viết thư gửi đến thôn Ngưu Tâm không ai khác chính là tiểu tử Tôn Bảo Lộc kia.

Triệu Ngũ muốn tìm một nơi sáng sủa hơn để xem Tôn Bảo Lộc bên kia thế nào.

Đều là người cùng nhau trốn khỏi Thanh Phong quán, quan hệ còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, nhớ mong nhau cũng là chuyện bình thường. Bây giờ hắn đã biết chữ rồi, đọc thư hay cái gì đó hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngay khi sắp đến nơi, Triệu Ngũ đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, nhìn trái nhìn phải một lúc, lúc này hắn liền xách đèn lồng đi về phía nhà xí.

Giội nước xong, hắn vừa mới ra khỏi nhà xí liền nhìn thấy phòng chứa củi bên cạnh được ánh đèn lồng chiếu rọi, khe hở giữa những tấm ván gỗ xẹt qua một tia ánh sáng xanh, khiến trong lòng hắn rơi lộp bộp.

“Chuyện gì vậy? Sao phòng chứa củi lại có đồ màu xanh chứ?”

Khi hắn giơ đèn lồng lên gõ một cái, màu xanh kia liền biết mất: “Không… không phải là bị ma ám đấy chứ Nhưng khi Triệu Ngũ nghĩ lại thì lại cảm thấy có gì đó không đúng:

“Không thể đâu, địa bàn của Lý sư huynh cũng có ma quỷ tới quậy phá sao?”

Hắn mạnh dạn dùng cây gậy móc mở cánh cửa gỗ, cẩn thận bỏ đèn lồng vào trong gian phòng chứa củi.

Một khắc sau, Triệu Ngũ lập tức cứng đờ tại chỗ, một con ma đen thui mặc một bộ áo liệm màu sắc sặc sỡ, cứ như vậy thẳng đơ trôi lơ lửng trong không trung.

“Có quỷ!”

Tiếng kêu sợ hãi của Triệu Ngũ vang khắp thôn Ngưu Tâm.

Ngay khi Triệu Ngũ bị dọa sợ ngồi phịch xuống đất vừa xoay người lại, liều mạng di chuyển tứ chi chạy trối chết, Cẩu Oa đã đứng chặn trước mặt hắn.

“Thật sự có ma sao? Ma ở đâu?”

Triệu Ngũ vội vàng túm lấy quần áo hắn, nằm nhoài lên lưng hắn:

“Ở.. Ở trong phòng chứa củi! Đi nhanh lên! Trong đó có một con ma mặc áo liệm!”

Nghe vậy, Cẩu Oa vừa rồi còn lo lắng sợ hãi lập tức thả lỏng:

“Ài, ta còn tưởng là cái gì chứ, dọa ta giật mình.

Dứt lời, hắn dẫn theo Triệu Ngũ đi về phía phòng chứa củi.

“Đừng đi! Có ma đó!”

“Ngươi đừng có kéo ta, đó không phải là ma mà là cái áo liệm ta treo lên thôi.

Cẩu Oa cầm bộ áo liệm màu sắc sặc sỡ vẽ hình đồng tiền vàng từ trong phòng chứa củi đi ra, đưa cho Triệu Ngũ xem.

“Nhìn xem, đây là áo liệm, lúc chúng ta đi trên đường không phải có một lần Lý sư huynh sắp chết sao. Khi ta mua quan tài thì ông chủ kia tiện thể bán cho ta luôn “Sau đó không phải hắn không chết sao, cho nên thứ này mới còn lại. Ta nghĩ, thứ này tương đối đắt tiền, một trăm hai mươi văn tiền đó, cho nên giữ lại đề phòng trước, nói không chừng sau này phải dùng tới” Nghe vậy, Triệu Ngũ đột nhiên tức giận mà không xả ra được: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi để ở đây làm gì! Ngươi để ở nhà ngươi đi!”

“Hừ, thứ này mà để ở trong nhà không phải là xui xẻo sao, cho nên ta trước cất vào trong phòng chứa củi, cái này thì sao đâu. Nhìn xem ngươi bị dọa sợ thành bộ dáng như vậy, đứa nhỏ nấu cơm mỗi ngày sớm đã quen rồi.

“Đốt đi, mau đốt đi cho ta!”

Triệu Ngũ vẻ mặt chán ghét, vừa định đoạt lấy áo liệm lại bị Cẩu Oa giấu đi.

“Chậc! Sao có thể vứt đi được chứ! Thứ này là ta tự bỏ tiền túi ra mua mà! Lý sư huynh không dùng đến, vậy sau này trong thôn có ai chết thì cho người đó dùng trước thôi”

Cẩu Oa cầm áo liệm trong tay chạy ra ngoài.

Cẩu Oa chạy phía trước, Triệu Ngũ đuổi theo phía sau.

Vốn dĩ dựa theo tốc độ chống nạng của Triệu Ngũ mà nói, muốn đuổi kịp Cẩu Oa tứ chi lành lạnh về cơ bản là điều không thể.

Không ngờ chạy chưa được bao lâu, Triệu Ngũ đã đuổi kịp, cướp lấy bộ áo liệm kia.

Nhưng Triệu Ngũ rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không ổn với Cẩu Oa. Cơ thể hắn không ngừng run rẩy, ống quần còn bị ướt, hắn thế mà bị dọa sợ tè ra quần rồi.

“Ngươi sao vậy?”

Triệu Ngũ cầm lấy đèn lồng, nhìn theo tầm mắt của Cẩu Oa. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nếu không phải vừa nãy mới đi nhà xí xong, sợ là hắn đã té đái rồi.

Trên con đường làng mờ tối, một bao tải cũ kỹ bẩn thỉu đầy ắp đồ đạc đang nhảy về phía bên này.

Bên trong có rất nhiều đồ, bao tải căng phồng lên.

Nửa dưới của chiếc bao tải ướt đẫm máu, đó là một chiếc bao tải chứa đầy thi thể.

Tách tách tách…

Triệu Ngũ bị dọa sợ đến mức răng lợi run cầm cập, sắc mặt cũng tái xanh.

Hắn không sợ thọ y trước đó còn có thể nói là mình nhìn nhầm, nhưng cái túi dính máu trước mặt nhìn thế nào cũng không thể nhìn nhầm, đúng là có ma rồi!

“Có… có… có…”

Triệu Ngũ trước mặt muốn hét lên, Cẩu Oa ở một bên thò tay ra, ôm chặt miệng đối phương.

“Đừng hét! Nó không có mắt, không thấy đâu!”

Nghe thấy tiếng thì thầm của Cẩu Oa bên tai mình, Triệu Ngũ nhìn chằm chằm cái túi trước mặt.

Phát hiện nó đúng như Cẩu Oa nói, dường như nó không thấy họ, vẫn đang nhảy tưng tưng lên.

“Mau đi thôi, mau đi thôi, chúng ta mau chóng đi gọi người đi!”

Hai người lôi kéo lẫn nhau, cả hai đều kinh hãi lùi về phía sau.

------o0o------

Kết thúc chương 1314

Chương tiếp theo