Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1489: Không Phải Như Vậy

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1489/1527

Chương 1489: Không Phải Như Vậy

“Mau chạy ra đi! Miếu này sắp sập rồi! Còn không chạy ra! Hai ngươi sẽ bị chôn vùi trong đó đấy!”

Thấy miếu hoang bắt đầu rung chuyển, lúc này Dịch Đông Lai không màng đến nhận thức hỗn loạn của mình, vội vàng nhắc nhở hai người.

Nghe thấy lời này, Dương Na lập tức co thắt tim, hai tay tóm cánh tay của Lý Hỏa Vượng định kéo ra ngoài.

Tình hình này, đương nhiên Lý Hỏa Vượng không muốn ở lại, nhưng hắn lại không đi nổi, lúc này chân trái của hắn kẹt trong lồng ngực tượng đất, rút thế nào cũng không rút ra được.

Nhìn mảnh ngói trên đỉnh đầu rơi xuống càng lúc càng nhiều, hơn nữa cả miếu hoang bắt đầu đổ nghiêng, Lý Hỏa Vượng không hề do dự đẩy thật mạnh, trực tiếp đẩy Dương Na ra ngoài cửa.

Liền sau đó, Lý Hỏa Vượng nghe thấy tiếng nuốt nghẹn ực ực dính nhớt khiến người ta phải ớn lạnh trên đỉnh đầu mình.

Cơ thể Lý Hỏa Vượng run lên mất kiểm soát, không phải hắn run, mà là lúa trắng cả cơ thể hắn lúc này đang run lên.

Càng lúc càng run dữ dội, lúa trắng của Vũ Sư Cung bắt đầu tự dung hòa, và hóa thành từng vũng máu, từ trên người Lý Hỏa Vượng nhỏ xuống, không có lúa trắng, Tướng Tương Thủ cũng rời khỏi cơ thể của hắn. Bỗng nhiên cảm nhận được điều gì, Lý Hỏa Vượng không thể tháo chạy ngẩng đầu, sau đó một tòa núi lớn màu đen rỗng tràn đầy cảm giác áp bức lộn ngược chiếm hết toàn bộ trước mắt hắn. Trong ngọn núi rỗng hình như có thứ gì không ngừng gào thét và giãy dụa bên trong, ảnh hưởng thiên đạo tràn ra từ trong đó không ngừng ăn mòn cơ thể của Lý Hỏa Vượng.

Khi ngọn núi đen dựng ngược đó cùng với cảm giác áp bức đàn áp về phía Lý Hỏa Vượng, hắn bỗng nhiên hiểu ra, thứ này không phải là ngọn núi dựng ngược! Đây là một chiếc răng! Có thứ gì muốn ăn thịt mình! Một chiếc răng mà cũng to như vậy, rốt cuộc Ti Mệnh của Phúc Sinh Thiên to đến mức nào? Nó nắm giữ cái gì! Lý Hỏa Vượng đã hiểu, nhưng hình như hiểu ra hơi muộn màng, khi chiếc răng đó đè xuống, Lý Hỏa Vượng không thể nhúc nhích chỉ có thể trơ mắt nhìn hố sâu phía sau chiếc răng, rơi vào trong màn tối đen. Nhưng lúc này hắn không chết, trong trình trạng nửa mơ nửa tỉnh, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một số thứ, đó là ký ức quá khứ của bản thân hắn, một vài đoạn hồi nhỏ, hay còn gọi là một vài ký ức.

Trong căn nhà của mình, mẹ Tôn Hiểu Cầm của mình đang cười tủm tỉm xách một hộp bánh gato đi về phía mình.

Hắn nhớ việc này, hôm đó là sinh nhật mười tuổi của mình, hôm đó mình đã chơi game cả ngày, trải qua một ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời!

Đúng lúc này, bóng tối từ bên trái bao trùm đến, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hình ảnh lại lóe sáng lên, bơ của bánh gato rơi xuống mặt đất, dải dây dùng để buộc hộp bánh gato treo trên quạt trên đỉnh đầu, móc thi thể có lưỡi kéo dài của Tôn Hiểu Cầm, tất cả mọi thứ dừng lại ở đó.

Không chỉ trước mặt Lý Hỏa Vượng dừng ở đó, cũng như vậy ký trong ký ức của Lý Hỏa Vượng cũng dừng lại, ký ức sau mười tuổi cũng không còn hình bóng của Tôn Hiểu Cầm.

Cơ thể vốn khỏe mạnh bình thường của Lý Hỏa Vượng, trong ký ức sau khi thiếu đi mẹ, với một cách quỷ dị nào đó, khuôn mặt trở nên gày gò vàng vọt, sắc mặt kém, thậm chí còn bị lùn đi một đoạn.

Đó mới chỉ là bắt đầu, mọi thứ tốt đẹp trong ý ức của Lý Hỏa Vượng dần bị thay thế bằng hình ảnh chán nản và tuyệt vọng.

Hắn nhìn thấy cha của mình bắt đầu nghiện rượu, hơn nữa còn treo mình lên, điên cuồng đánh mình, cuối cùng hắn uống chết trên sofa.

Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy trong lòng mình trở nên u ám, tính cách của mình bắt đầu thay đổi, và oán hận mọi thứ mất kiểm soát.

“Không! Không đúng! Không phải như vậy!”

Lý Hỏa Vượng điên cuồng cảm nhân những thay đổi đáng sợ cố hết sức giãy dụa trong bóng tối, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy cực kỳ không đúng!

Khi Lý Hỏa Vượng trơ mắt nhìn bản thân trong ký ức rút một cái móng tay của Dương Na, hơn nữa còn dùng răng cắn dứt một đầu ngón tay của nàng, bắt đầu cắn ngón tay tiếp theo, hắn cuồng loạn tức giận gào thét.

“Không! Đây không phải ký ức của ta! Đó không phải là ta!”

Trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng mở xương sọ của mình, thò tay vào tóm được thứ gì đó rồi rút mạnh ra.

Những ký ức tuyệt vọng bức bối đó biến mất, nhưng ký ức ngày xưa cũng không quay lại, chỗ trống rỗng chỉ có một mảng trắng xóa.

“Ta phải rời khỏi nơi này! Ta nhất định phải rời khỏi nơi này! Ta phải rời khỏi đây! Ta nhất định có thể rời khỏi đây!”

Lý Hỏa Vượng nói chắc như đinh đóng cột, lột hết long khí còn lại không nhiều trên người, bọc lên tay, thò vào trong bóng tối trước mặt, bẻ mạnh một cái, nước mưa cùng với ánh sáng lóe lên từ bên ngoài bắn ngoài. Một cánh tay thô và một cánh tay nõn nà cùng từ bên đó thò vào, tóm áo của Lý Hỏa Vượng, lôi mạnh Lý Hỏa Vượng ra từ trong đống đổ nát.

------o0o------

Kết thúc chương 1489

Chương tiếp theo