Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1296: Gặp Lại

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1296/1527

Chương 1296: Gặp Lại

Lý Hỏa Vương tiếp tục đi về phía trước, khi hắn đi càng xa, giọng nói của Dịch Đông Lai cũng càng ngày càng nhỏ.

Cho đến khi đi đến cửa thứ hai, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Dịch Đông Lai nữa, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào một hơi, an toàn rồi.

Hắn nhanh chóng thay sang quần áo thường ngày, Lý Hỏa Vượng từ cửa chính bước ra, một chiếc ô tô màu đen đã đợi sẵn cách đó không xa.

Sau khi nhìn nhà giam Bạch Tháp màu trắng sau lưng lần cuối, Lý Hỏa Vượng đi về phía chiếc xe cách đó không xa.

Hắn vừa mở cửa xe ra liền nhìn thấy Ba Nam Húc khoanh chân ngồi đó, ngồi đó nghịch điện thoại đầu cũng không ngẩng lên, người lái xe chính là em trai của nàng.

“Lên xe”

Đã đến nước này rồi, Lý Hỏa Vượng cũng không có gì để do dự nữa, trực tiếp khom người ngồi vào xe.

Việc đầu tiên hắn làm là vươn tay xé hết mọi thứ trên mặt xuống, bên trong dường như dùng nhựa cao su dán vào khiến mặt hắn phát đau.

“Mạng giao thiệp của Triệu Sương Điểm còn rộng hơn Thanh Vượng Lai sao? Dễ dàng đưa ta ra ngoài như vậy”

“Haha, nếu bảo chúng ta đi cướp ngục nói thật sợ là có chút khó nhưng nếu cướp bệnh nhân tâm thần cũng không quá khó. Dù sao họ cũng không ngờ rằng thế mà lại có người chịu dày vò vì một bệnh nhân tâm thần như vậy”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nói với Ba Thịnh Thanh đang lái xe:

“Ngươi có biết Thanh Vượng Lai và Dương Na họ ở đâu không? Đi tìm họ càng nhanh càng tốt!”

Hai chân hắn bắt đầu không tự chủ được run lên, tâm trạng cũng dần dần trở nên hưng phấn:

“Có dao không? Ta cần vũ khí!”

Ba Nam Húc di chuyển cơ thể của mình, giơ cái chân đầy hình xăm bụi gai của mình lên và đặt nó lên đầu gối đang không ngừng run rẩy của Lý Hỏa Vượng:

“Ngươi gấp cái gì, chờ khi nào đến rồi lại nói sau, tình huống có lẽ không tệ như ngươi tưởng tượng đâu?

“Chờ khi nào đến rồi, ngươi thu lại tính khí đi. Mặc dù chúng ta lôi kéo ngươi nhưng không phải để ngươi kết thù với Thanh Vượng Lai. Thật ra chúng ta và Thanh Vượng Lai ngoài mặt cũng được coi là bạn bè, ngươi cũng đừng làm chúng ta xấu mặt”

Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không nghe lọt những lời này, hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân.

Hắn không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ là mỗi một giây đều rất khó chịu.

Cuối cùng, sau khi trải qua sự chờ đợi một ngày bằng một năm, vừa nghe thấy tiếng thắng xe, Lý Hỏa Vượng lập tức mở cửa xe xông ra ngoài giống như báo săn mồi vậy.

Đây là khu biệt thự trong rừng, rất chú trọng sự riêng tư, trông có vẻ vô cùng cao cấp.

Một căn biệt thự kiểu châu Âu lọt vào mắt Lý Hỏa Vượng, địa bàn của Thanh Vượng Lai rõ ràng không giống như những nơi khác. Cửa phòng cao lớn, cổng chính khí thế, cửa sổ vòm cung hình tròn và bậc thềm đá nơi chỗ rẽ, bức tường thạch cao màu trắng kết hợp ngói nhà đen, hiện lên vẻ ung dung hoa quý.

Sau khi nhanh chóng liếc mắt nhìn qua sân, Lý Hỏa Vượng nhảy xuống trong ao nước vớt lên một cục đá lớn chừng lòng bàn tay, xông về phía cửa của căn biệt thự kia.

“Rầm!” Lý Hỏa Vượng một cước đá bay cánh cửa, dọa cho Trần Hồng Du vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi bên trong phòng khách hết hồn.

“Ngươi muốn chết à, không thể yên lặng chút sao?”

Lý Hỏa Vượng lao như gió xông đến trước mặt nàng, lớn tiếng run rẩy chất vấn:

“Thanh Vượng Lai đâu? Thanh Vượng Lai ở đâu!”

“Ở lầu ba, tối hôm qua cùng Triệu Lôi thức cả đêm, chắc là đang ngủ bù đó.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức lao về phía cầu thang, chờ đến khi hắn xách theo hòn đá đi lên tầng ba, Thanh Vượng Lai cũng đúng lúc đi ra khỏi phòng.

Dù sao động tĩnh lúc nãy cũng lớn như vậy, không muốn nghe cũng khó.

Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cầm một hòn đá lao về phía mình, Thanh Vượng Lai có chút ngạc nhiên hỏi:

“Cái này là sao vậy? Đừng kích động, đừng kích động, mắt của ngươi bị sao vậy? Ngươi không sao chứ?”

Nhưng so với giọng điệu tràn đầy sự quan tâm đó, hành động của hắn không tương xứng chút nào, lúc này họng súng đen ngòm trong tay Thanh Vượng Lai đã chĩa thẳng vào đầu Lý Hỏa Vượng, buộc Lý Hỏa Vượng phải dừng lại.

“Dương Na đâu! Dương Na ở đâu! Nếu như ngươi dám động vào một ngón tay của Dương Na, ngươi không xong với ta đâu!”

Giọng điệu của Thanh Vượng Lai vẫn rất thoải mái:

“Đầu tiên, ta muốn nói rõ ràng một chuyện, Dương tiểu thư là tự mình tìm tới, ta không biết ngươi biết được thông tin này từ đâu nhưng ta thật sự không có ý trói buộc nàng, nàng muốn đi thì có thể tùy tiện đi. “Nhưng nàng không đi, bởi vì nàng nghĩ rằng ngươi sẽ ở đây, nàng vẫn luôn đợi ngươi.

“Sau đó ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi, bây giờ Dương Na đang ở cánh cửa thứ ba bên trái phía sau ngươi, mấy ngày này đều là Ngũ Kỳ ở bên nàng, mặc dù khoa thần kinh không phải sở trường của Ngũ Kỳ nhưng dù sao cũng là nhân viên y tế.

Lý Hỏa Vượng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Lý Hỏa Vượng đối mặt với hắn, lui về phía cửa thứ ba bên trái.

“Cốc cốc cốc.”

Lý Hỏa Vượng dùng sức gõ cửa phòng thật mạnh, người mở cửa là Ngũ Kỳ đang đắp mặt nạ trên mặt:

“Ai vậy? Ồn ào muốn chết”

“Ây nha, Lý Hỏa Vượng? Ngươi đi ra ngoài rồi sao? Chúng ta còn tính đi cứu ngươi rồi. Mắt ngươi làm sao vậy?”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng kéo nàng lao ra khỏi nhà. Ở góc tường, hắn nhìn thấy Dương Na đang co rúc lại ôm đầu mình thành một cục.

------o0o------

Kết thúc chương 1296

Chương tiếp theo