Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1279: Xương Củi

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1279/1527

Chương 1279: Xương Củi

Huyền Tẫn lắc đầu.

“Bệ hạ không cần lo lắng, chuyện này ta cảm thấy ngươi làm rất tốt, tất nhiên sẽ không ngăn cản, huống hồ việc này là việc tốt với mẹ ta, đây không phải là trách nhiệm của nàng, không nên để nàng gánh, có người có thể chống đỡ thay nàng cũng rất tốt.

“Thật không? Ngươi cảm thấy kéo mẹ ngươi xuống khỏi vị trí thánh nữ Bạch Liên Giáo, nàng sẽ không ghi thù chứ?”

“Chuyện này do ngươi làm, ghi hận thì cũng là hận ngươi, không liên quan đến ta.

Cao Trí Kiên bình tĩnh nhìn nàng.

“Ngươi không thể nào lần nào cũng có cách đặt mình ra ngoài sự việc, ngươi là Ti Thiên Giám, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ xung đột vói cha mẹ ngươi.

“Đợi đến lúc đó rồi tính, trước đó, ta sẽ cố hết sức tránh ngày đó.

Đại Tề, U Đô, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ đi trên phố, dân chúng Đại Tề xung quanh bận rộn không chú ý đến hắn, bởi vì hôm nay hắn mượn thần thông của Tọa Vong Đạo thay đổi một khuôn mặt bình thường.

Còn bên má của Lý Hỏa Vượng được hắn đặt trên người cơ quan của Mặc gia trong hoàng thành, dùng để nghe nhìn.

Hắn cũng không biết cách này có ích hay không, tóm lại dùng trước đã rồi tính.

Tính đến nay, bất luận là phái người đi điều tra, hay cho người Càn gia xem bói và các cách của tông môn phe phái khác, vẫn không điều tra rõ rốt cuộc kẻ giết mình là thế giới nào, rốt cuộc mục địch của họ là gì. Hiện giờ điều chắc chắn duy nhất là phía họ chắc chắn không phải là thế giới của đám Ti Mệnh của Vu Nhi Thần, Đại Tề từng bị họ chiếm lĩnh, mình qua đó, thì thế giới như vậy không thể nào có người sống bình thường. Trong lúc hoàn toàn không hiểu gì về họ, Lý Hỏa Vượng tạm thời thực sự không làm được gì, chỉ có thể ở Đại Tề ôm cây đợi thỏ.

Cũng không biết vì lần trước đánh rắn động cỏ, hay là vì lý do gì, một khoảng thời gian sau đó họ cũng không ra tay nữa.

Họ không ra tay, đương nhiên Lý Hỏa Vượng cũng không thể nào đợi họ, vẫn phải làm việc của mình cứu Đại Tề. Nhìn khí sắc của dân chúng xung quanh tốt hơn trước đây rất nhiều, thì có thể nhìn ra Đại Tề đang dần phục hồi, bất luận là triều đình hay là Giám Thiên Ti xây dưng lại, đều cho thấy thế lực mà mình nắm giữ đang dần mở rộng.

Những người may mắn sống sót Đại Tề nghe được tin U Đô có lương thực, đều đi đến bên này, còn những người chạy nhanh nhất đương nhiên là người có thần thông.

Không biết là vì có sự ép bức của kẻ địch chung, hay là lời hứa của Thiền Độ trước đây có hiệu quả, tóm lại bây giờ cả Đại Tề thực sự bị mình nắm chặt trong tay.

Đã có người của Đại Tề, nếu lại gặp tình huống trước đây, mục tiêu của Lý Hỏa Vượng không chỉ là giết sạch họ nữa.

Từ trước tới nay chỉ có người làm cướp ngàn ngay, đâu có ai phòng cướp ngàn ngày.

Hắn càng phải tóm được tâm bàn bên đó, rút xương sống của hắn ra làm Tích Cốt Kiếm, sau đó mượn năng lực của Tích Cốt Kiếm đi đến thế giới của họ, làm rõ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Trong lúc hắn đang nghĩ đến những chuyện này, đột nhiên dừng bước chân, hắn nhìn thấy cô bé Miêu Quế Hoa. Nàng ôm mấy cái xương sườn trong lòng, kiễng chân cùng những đứa trẻ khác vây thành vòng tròn, nghe một ông lão nói gì đó.

Lý Hỏa Vượng bỏ xuống khuôn mặt của mình, đi qua đó nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

“Ngươi ở đây làm gì đấy?”

“Bồ tát!”

Miêu Quế Hoa vui vẻ gọi Lý Hỏa Vượng, trong mắt đầy vẻ quyến luyến.

Đợi khi lại nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi đang làm gì, nàng vất vả giơ xương sườn trong tay.

“Đại sư phụ bảo ta ra ngoài nhặt một ít thứ có thể cháy về, ta nhìn thấy bên đường có rất nhiều xương người, cho nên ta nhặt về.

Thấy hòa thượng Chính Đức Tự ngày ngày có thể bảo Quế Hoa làm việc vặt, Lý Hỏa Vượng cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao theo giá trị quan của họ, con người phải có giá trị mới có thể sống, trẻ con không có giá trị chỉ xứng đựng trong bình hoa, bán đi làm phần cứng xác thịt.

“Quế Hoa, sợ là xương không thể làm củi đốt được, nhưng ngươi về nói với những hòa thượng đó, có thể thử nghiền xương thành bột, rải lên cánh đồng làm phân bón “Được, ta nhớ rồi!”

Trong lúc Miêu Quế Hoa gật đầu mạnh, một ít xương sườn trong lòng nàng trơn rơi xuống, nàng ngồi xổm xuống hai ôm lên, ôm xương sườn trong lòng càng chặt hơn.

“Đi đi, đừng chạy lung tung, tuy có nha dịch tuần tra, nhưng bây giờ trong thành đông người hơn rất nhiều, không được yên bình lắm.

Miêu Quế Hoa luyến tiếc nhìn sang ông lão đang kể chuyện đó.

“Bồ tát, ta nghe xong rồi về được không?”

Lý Hỏa Vượng xoa đầu nàng, nhìn sang ông lão râu bạc trắng.

“Hắn đang làm gì thế?”

“Ông lão đang kể chuyện, hồi ông nội còn sống, hắn cũng kể chuyện cho ta Nghe thấy vậy, Lý Hỏa Vượng cũng không đi nữa, dứt khoát cùng nàng đứng một bên nghe kể.

“Ầy! Các ngươi được sinh ra vào thời đại tốt đẹp đó. Hồi đó khổ lắm, hồi đó khổ hơn bây giờ nhiều, không có hiểu biết, cả ngày chỉ có thể bò trên đất ăn bùn, kết quả ông trời không nhìn nổi nữa, hắn liền ra tay”

“Hắn đã nói với chúng ta có thể dùng sợi đay bông vải làm quần áo, hắn nói với chúng ta có thể trồng lương thực, có thể nuôi gà nuôi vịt, còn nói chúng ta cách dùng lửa, quan trọng hơn là, ông trời cho chúng mở mang trí tuệ”

“Cho nên con người chúng ta mới biết tủi nhục trọng quy tắc, từ lúc đó về sau, con người chúng ta mới có sự khác biệt một trời một vực với chim chóc muông thú”

------o0o------

Kết thúc chương 1279

Chương tiếp theo