Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1291: Bệnh Trầm Cảm

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1291/1527

Chương 1291: Bệnh Trầm Cảm

“Ta nhớ trước đây ngươi có nói với ta chuyện này một lần rồi, bây giờ ngươi có thể nhắc lại lần nữa không?”

“Không, không, không”

Lý Hỏa Vương lắc đầu.

“Người không cần lo lắng về cái này, ngươi chỉ cần chữa khỏi ảo giác là được.

“Vì vậy ngươi cho rằng ngươi chỉ cần chữa trị khỏi ảo giác thôi sao? Hơn nữa ngươi nghĩ rằng hình chiếu gì đó lúc trước đều là thật sao? Chẳng lẽ ngươi chữa từng nghĩ là cái gọi là hình chiếu kia cũng là ảo giác của ngươi sao?”

Lý Hỏa Vượng ngồi đó và nhíu chặt lông mày, năm phút sau mới ngẩng đầu nhìn Dịch Đông Lai:

“Ý của ngươi là ngay từ đầu Thanh Vượng Lai đã lừa ta?”

“Không, ý của ta là Thanh Vượng Lai cũng có thể là ảo giác của ngươi. Chắc ngươi biết định nghĩa của vọng tưởng là gì chứ? Đó là một dạng không có lý tính, không đúng với hiện thực và không thể thực hiện được nhưng lại cố chấp tin vào niềm tin sai lầm đó!”

“Ta từng điều trị cho một bệnh nhân, hắn đang đi trên đường thì có một cô gái vô tình liếc nhìn hắn, từ đó liền cảm thấy rằng cô gái ấy thích mình. Cho bị đối phương chửi rủa hay ghét bỏ, thậm chí là đánh đập thì hắn vẫn kiên định với suy nghĩ đó”

“Nếu đối phương ó đánh mắng hắn, hắn sẽ tự mình giải thích, cho rằng đánh là thương, mắng là yêu, đối phương có khóc lóc van xin hắn rời đi, hắn lại cho rằng cô gái đó muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Bất luận đối phương làm gì đi nữa, trong suy nghĩ của hắn đều có thể xuyên tạc thành ý mà bản thân muốn hiểu “Hiện tại tình hình của ngươi còn tệ hơn của hắn, ngươi còn bị ảo giác, thậm chí ngươi có thể tìm cách giải thích cho ảo giác trong quá khứ của mình”

“Ta biết bây giờ ngươi có thể có thế giới quan kỳ lạ của riêng mình hơn nữa còn rất kiên định với thế giới quan đó.”

“Nhưng thế giới quan của ngươi là một loại vọng tưởng. Nó cũng giống như bệnh nhân mà nghĩ rằng những người phụ nữ khác yêu mình, nhưng trên thực tế, cho dù thế nào đi nữa những cô gái kia cũng không thể thích hắn. Hắn đã năm mươi sáu tuổi rồi hơn nữa bàn tay đã đứt mất ba ngón, miệng lại còn bị méo”

“Không không, không, cũng có thể là Thanh Vượng Lai lừa ta! Nhưng chắc chắn họ đều là thật! Tuyệt đối là thật!”

“Thật sao? Ai có thể chứng minh điều đó? Chỉ một mình ngươi?”

“Na Na!”

Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngẩng đầu.

“Lúc đầu Na Na đi với ta!”

“Ý ngươi là ta phải hỏi một kẻ tâm thần khác để hiểu những vọng tưởng trong đầu ngươi?”

“Ngươi có thể thả Dương Na ra được không? Ngươi hại nàng ấy như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Trong khi Lý Hỏa Vượng đang được điều trị, y tá của phòng điều trị bên cạnh nói với đồng nghiệp:

“Ta nghe nói là bác sĩ trước kia điều trị cho anh chàng này đã phát điên và bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, ta thấy cứ tiếp tục thế này bác sĩ Dịch sẽ điên mất”

“Ta nói với ngươi, lẽ ra bác sĩ Dịch không nên tiếp nhận ca khó nhằn này, cấp trên đã hạ lệnh tử hình rồi, mặc kệ có chữa khỏi hay không thì hắn cũng phải sống ở đây cả đời”

“Đáng lẽ nên làm như vậy từ lâu rồi. Ta thấy lần trước hắn giết nhiều người như vậy mà dễ dàng thả ra như thế là quá vội vàng. Hắn giống như quả bom hẹn giờ chỉ cần thả ra là sẽ nổ, như vậy chẳng phải mang tính mạng của người dân ra làm trò cười hay sao?” Trong nhà vang lên tiếng Dịch Đông Lai đang lật giấy sột soạt, bên trên tờ giấy ghi lại chi tiết tất cả những gì mà Lý Hỏa Vượng vừa kể với hắn.

Sau khi đợi hơn mười phút, Dịch Đông Lai ngẩng đầu lên nói:

“Vì những thứ này nên ngươi mới cho rằng mình là Quý Tai, là người quản lý thiên đạo của Mê Võng sao?”

“Ừm.”

Lý Hỏa Vương mặc áo bệnh nhân màu trắng cúi đầu, khoanh hai tay gật đầu.

“Hôm nay đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi”

“Xác nhận một lần nữa, hiện tại ngươi có thực sự tình nguyện hợp tác điều trị với ta không? Trong lĩnh vực thần kinh, tâm lý của bệnh nhân sẽ đóng vai trò quyết định trong việc điều trị”

“Đương nhiên, nếu không thì tại sao ta phải ngồi đây nói nhẩm với ngươi? Ta có bệnh và cần ngươi chữa trị”

“Không, Lý Hỏa Vượng, ngươi đang không hiểu ý của ta. Sự tự nguyện này cần phải là điều mà trong lòng ngươi thật sự muốn, tuyệt đối không được trốn tránh”

“Lý Hỏa Vượng ta trước giờ chưa trốn tránh bao giờ!”

“Lý Hỏa Vượng, chưa thể nói trước được điều gì, ta đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân, cho dù họ mang máng biết đó là ảo giác thì cũng sẽ giả vờ như không thấy “Dù sao so với ảo giác thì hiện thực quá tàn khốc, bản năng thôi thúc họ trốn ở trong ảo giác”

“Giống như việc yêu cầu một vị thần tối cao quản lý trật tự của trời đất buộc phải thừa nhận rằng hắn bị mù một bên mắt, chưa tốt nghiệp trung học và mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, điều này thật tồi tệ.

Sau khi Dịch Đông Lai nói điều này thì dừng lại và cho Lý Hỏa Vượng đủ thời gian để suy nghĩ về điều đó.

“Yên tâm đi, bên kia chắc chắn không hề thoải mái, hơn nữa so với hiện thực chắc chắn còn tàn khốc hơn nhiều” Lý Hỏa Vượng chợt nhớ tới điều gì đó liền giơ tay phải lên, cắn mạnh vào mu bàn tay của hắn.

------o0o------

Kết thúc chương 1291

Chương tiếp theo