Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1283: Đạo Sĩ

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1283/1527

Chương 1283: Đạo Sĩ

Ngay khi nàng đang thưởng thức đồ ăn được dâng dến tận miệng, Lý Tuế đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Một cái xúc tu từ phía sau quấn lấy hai con ngươi, con ngươi từ trong sức lực vươn lên, thấy đoàn người đi về phía mình, còn có hai đạo sĩ một già một trẻ.

Hầu hết những người trong nhóm đó đều là là người của Long gia, trong đó có một lão gia và một phu nhân, còn hai đạo sĩ kia Lý Tuế không quen.

Họ ăn mặc rất kỳ lạ, họ mặc Đạo bào cộc tay, để cánh tay trần truồng như vậy cầm kiếm.

“Nghiệt súc! Ngươi dám đoạt đi thân thể người khác! Hôm nay bổn thiên sư sẽ thay trời hành đạo!”

Lão đạo sĩ cầm thanh kiếm dài bằng gỗ gụ trong tay chỉ vào Lý Tuế, khiến Lý Tuế giật cả mình.

Nàng vội đứng dậy định chạy đi, không ngờ người ở phía khác đến bao vây, đều là lính canh của Long gia và một đám nha dịch.

“Nghiệt súc hãy nhận lấy cái chết!”

Thanh kiếm bằng gỗ đã được lau máu, đâm thẳng vào Lý Tuế.

Lý Tuế không muốn đánh nhau với hắn, nên nàng liên tục né tránh, nhưng ngay sau đó, đỉnh đầu nàng ấy tối sầm lại và một vũng lớn chất lỏng hôi thối đổ lên toàn thân nàng.

Chất lỏng dính vào mắt nàng, ngay khi nàng dùng xúc tu lau đi, nàng đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, thanh kiếm gỗ đã đâm vào người nàng.

Thấy Lý Tuế bị thương, những người xung quanh lập tức phấn khích và hét lên sung sướng.

“Tốt quá! Máu chó đen này thật sự rất hữu dụng! Nó có thể xua đuổi tà ma!”

“Đau! Ngươi làm ta đau!”

Lý Tuế dùng xúc tu đẩy mạnh, đẩy cả kiếm và người đạo sĩ kia ra.

“Các ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn giết người! Cút nhanh cho ta!”

Nhưng khi Lý Tuế vừa nói ra lời này, hai đạo sĩ hai mắt nhìn nhau, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

“Kẻ tai họa này yếu thế rồi! Tên này nhất định muốn chạy trốn!”

“Đệ tử, phi hồn nhập hải!”

“Vâng! Sư phụ!”

Hai đạo sĩ đi vòng quanh Lý Tuế và liên tục thực hiện những động tác tay phức tạp và những bước đi kỳ lạ.

Dấu giày của họ dần dần vẽ ra một trận pháp Đạo giáo trên mặt đất, nước và gió gần đó bắt đầu từ từ có sự thay đổi.

Lý Tuế cảm thấy có gì đó không ổn, nàng không muốn ngồi yên chờ chết, lúc này nàng móc từ trong người ra Khương Hoàng Tự, cắn đầu xúc tu và nhanh chóng vẽ một lá bùa lên đó.

“Sư… sư phụ? Ta không mù chứ? Kẻ tai họa này.. kẻ tai họa này đang vẽ bùa sao?”

Lý Tuế lấy ra ba lá bùa và dán chúng vào các xúc tu của mình, các đường gần trên ba xúc tu lấy sức nhướn lên, Lý Tuế vừa bay đi đã rơi xuống sông.

Nàng muốn đi theo con đường thủy, trực tiếp tránh sự truy đuổi của họ.

Nhưng ai ngờ, vừa mới sắp rơi xuống nước, nàng liền nhìn thấy ngọn cờ trắng đứng thẳng dưới nước!

Họ sớm đã đoán được Lý Tuế sẽ làm như vậy, và có một cuộc phục kích dưới nước!

Bạch Linh Miểu nghe vậy, trong lòng không khỏi nôn nao, hai tay bưng chén trà, nhịn không được quay sang Lý Tuế ở bên cạnh hơi nghiêng người về phía trước.

“Sau đó thì sao? Sau đó con thế nào? Không sao chứ?”

Lý Tuế nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống, cười nói:

“Tất nhiên là biến nguy thành an, nếu như xảy ra chuyện gì, hôm nay con đã không thể ngồi đây rồi”

“Những đạo sĩ kia không phải là đối thủ của con, chỉ là con lần đầu rời khỏi cha nên nhất thời hoảng sợ, sau đó đương nhiên là con thắng, nhưng… con có bị thương một chút”

Lý Tuế vừa nói, những hình ảnh từ hơn một trăm năm trước hiện lên trong mắt nàng.

“Huhu… huhu”

Nàng lê thân xác tàn tạ, loạng choạng bước ra khỏi dòng sông nhuốm màu đỏ.

Xúc tu của Lý Tuế gần như đã đứt hết, toàn thân lồi lõm, mắt cũng đã mù, trên đầu cũng bị đâm thủng một lỗi lớn, không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.

“Huhu… cha. Người đang ở đâu… họ bắt nạt con… con đau quá…

Lý Tuế ấm ức nhìn về phía những đám mây trắng trên trời mà kêu to.

Những vết thương trên cơ thể nàng quá nghiêm trọng, bản năng đã thôi thúc Lý Tuế tìm máu thịt để chữa lành cơ thể.

Lý Tuế trở lại mặt nước, nhặt những đạo sĩ đang bị trôi theo dòng nước, cố hết sức kéo họ định rời khỏi đó.

Một người chặn đường Lý Tuế, người này không phải nha dịch cũng không phải lính canh Vưu gia, mà là phu nhân Vưu gia.

“Đại tiền!”

Người phụ nữ sắc mặt tiều tụy lảo đảo quỳ xuống trước mặt Lý Tuế.

“Đại tiên”! Ngài đại nhân đại lượng! Tha cho con trai ta đi! Nó có thể sẽ là thủ khoa thi hương! Tương lai có thể sẽ là trạng nguyên! Ngươi muốn ăn thịt người thì hãy ăn ta đi! !”

“Ta xin lỗi..”

Lý Tuế nức nở cúi đầu trước nàng ấy và đi ngang qua nàng ấy.

“Đại tiên!”

Đối phương đột nhiên thảm thiết, khiến cho Lý Tuế phải dừng bước.

Bốn bé trai và bé gái mũm mĩm mặc chiếc yếm màu đỏ trông giống như những bức tranh năm mới được đẩy đến trước mặt Lý Tuế.

“Đại tiên! Đây là bốn bé trai bé gái, đều là ta mua, chúng ta đổi một cái đi? Bốn lấy một! Ngài sẽ không thiệt!”

“Ta… không muốn… ta muốn về nhà… ta muốn cha ta..”

Lý Tuế kéo lê cái xác và tiếp tục bước đi một cách khó khăn.

Lý Tuế đột nhiên cảm thấy đau ở lưng, mái tóc của Vưu phu nhân rối bù bà ta dùng một chiếc kẹp tóc điên cuồng đâm Lý Tuế.

“Ngươi trả con trai lại cho ta! Ngươi trả con trai lại cho ta! !”

------o0o------

Kết thúc chương 1283

Chương tiếp theo