Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1281: Cánh Tay Ngọc

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1281/1527

Chương 1281: Cánh Tay Ngọc

Sau khi suy nghĩ lại nhiều lần lời của ông lão đó, Lý Hỏa Vượng phát hiện ý của hắn ta, hắn muốn điều động tất cả lực lượng của thế giới bên đó đến làm một trận lớn đây mà.

“Nếu Lý tiên sư đã thông tình đạt lý như vậy, hay là chúng ta làm giao dịch, được không?”

Phá Đại Nhĩ vuốt bộ râu trắng của mình, cười ha ha nói.

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng bán tín bán nghi cười lạnh lùng trong lòng.

“Thấy ta cứng rắn, mới nghĩ đến thông tình đạt lý ư? Trước đây đã làm gì chứ hả?”

Phá Đại Nhĩ vẫn đang nói.

“Lý tiên sư, chúng ta vốn không có mâu thuẫn sống chết gì, hay là biến vũ khí thành tơ lụa, bắt tay hòa bình, được không?”

“Chỉ cần ngươi cho chúng ta mượn đường từ Đại Tề, thì Thiên Trần Quốc đồng ý mở kho lương, tặng ba năm thành quả thu hoạch cứu dân chúng Đại Tề.

Phá Đại Nhĩ nói ra lời này, người Đại Tề xung quanh lập tức đều xôn xao, hiện giờ Đại Tề rất thiếu lương thực, tất cả mọi người đều có thể hiểu lời này có nghĩa là gì.

“Đợi đã, ngươi đừng không nói điều kiện ra mà nói lợi ích trước, nói xem các ngươi muốn đi đâu làm gì trước đã.

Có quỷ mới biết Thiên Trần Quốc này giở trò gì, lợi ích mà tên này nói ra càng khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng không yên tâm. Hắn không quên mới đây thôi đám súc sinh này còn muốn giết mình.

Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, Phá Đại Nhĩ cười haha.

“Lý tiên sư liệu việc như thần, đã tính đến hết rồi, chúng ta thực sự muốn Lý tiên sư giúp chuyện nhỏ”

Nói xong, hắn chỉ tay vào Tích Cốt Kiếm sau lưng Lý Hỏa Vượng:

“Chúng ta muốn mượn thanh Phi Cảnh Phá Sơn Kiếm của Lý tiên sư, vẫn mong Lý tiên sư đồng ý.

“Đừng đặt tên bừa bãi cho kiếm của ta”

Lý Hỏa Vượng đưa tay nắm chuôi kiếm, lập tức nhớ đến hành động cướp Tích Cốt Kiếm của một tốp người trước đây.

“Ngươi đợi đã, tại sao phải mượn Tích Cốt Kiếm của ta? Chẳng lẽ rắc rối ở thế giới các ngươi là thế giới Đại Lương chắc?”

“Ừm.”

Phá Đại Nhĩ rất kiên định gật đầu.

“Đúng thế, đại phu của Thái Sử Viện quan sát tinh tượng vào ban đêm, phát hiện Dục Hóa Tà Mẫu quay về vị trí rồi, buộc phải mau chóng giết yêu nữ Bạch Liên đó, nếu không Thiên Trần Quốc mãi mãi không có ngày bình yên!”

“Bạch Liên… yêu nữ… Dục Hóa Tà Mẫu?”

Lý Hỏa Vượng trầm mặc một lát sau, chậm rãi đi đến Phá Đại Nhĩ trước mặt.

“Ngươi vừa nói, giữa ta và ngươi không có mâu thuẫn sống chết phải không?”

“Đúng thế”

“Vậy thì bây giờ có rồi!”

Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, cơ thể bỗng sai lệch vị trí, lập tức đã đến trước mặt Phá Đại Nhĩ, Tích Cốt Kiếm trong tay đã thuận theo giữa lông mày của hắn cắm thẳng vào trong.

Đúng lúc cái đầu của Phá Đại Nhĩ bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp chén thành hai nửa, cái vỏ không cơ thể nằm dưới đất của hắn bỗng đứng lên, nhảy về phía sau.

Thì ra cái đầu của tên này không phải thứ quan trọng nhất, cơ thể nằm dưới đất mới quan trọng.

Thấy đối phương muốn bỏ chạy, Thiền Độ ở một bên đã sẵn sàng từ lâu nhanh chóng ngồi khoanh hai chân, đưa tay tháo chín giới hương trên đầu xuống, bay về phía Phá Đại Nhĩ.

Trong không trung, giới hương đen xì xì đó bỗng trướng to lên, biến thành quả cầu thịt khổng lồ mọc đầy các loại máu thịt méo mó dị dàng.

Thấy giới hương đó sắp đập trúng đến Phá Đại Nhĩ, một cái lỗ bỗng nhiên xuất hiện giữ không trung trực tiếp bao bọc những quả cầu thịt đó.

Thấy Phá Đại Nhĩ sắp bay vào trong cái lỗ đó, đôi mắt Lý Hỏa Vượng trừng lên, cơ thể của Phá Đại Nhĩ lập tức cứng đờ trên không trung, và bắt đầu không ngừng thu nhỏ vào trong.

Thấy Phá Đại Nhĩ sắp bị năng lực tu chân của Lý Hỏa Vượng thu hành bùn thịt hoàn toàn, một cánh tay ngọc phỉ thúy trong suốt bỗng nhiên thò ra từ cái lỗ đó.

Nó nhẹ nhàng tóm cơ thể của Phá Đại Nhĩ ném sang bên cạnh, ánh mắt của ý Hỏa Vượng bất giác nhìn qua bên đó.

Một cái giới hương của Thiền Độ thay Phá Đại Nhĩ biến thành bùn thịt, còn hắn chui vào trong cái lỗ giữa không trung, biến mất không còn bóng dáng.

Lý Hỏa Vượng ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu sau mới định thần lại, nếu vừa nãy mình nhìn không nhầm, thì cánh tay đó đã lấy đi cái thật mà mình tu ra? Năng lực có thể khiến hai thế giới sai lệch vị trí, rất rõ ràng là năng lực của tâm bàn.

Nhưng năng lực có thể trực tiếp chạm vào cái thật đó, chắc chắn không phải người thường có thể làm được! Cho dù mình cũng chỉ có thể tu ra, nhưng không thể chạm vào giống như cánh tay ngọc đó, mà còn có thể ném đi!

Lý Hỏa Vượng biết rõ thực lực của mình, hắn vẫn luôn cho rằng hiện giờ mình đã không còn bao nhiêu đối thủ ở thế gian này, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.

“Cánh tay ngọc đó rốt cuộc là tay của ai? Rốt cuốc nó làm được bằng cách nào! Sợ ràng chuyện này chỉ có Ti Mệnh mới có thể làm ra được!”

“Cha, cha ở đâu?”

Lý Tuế thất thần đi trên đường, nhìn xung quanh.

Nơi này rất náo nhiệt, giống như là một cái chợ, bên đường không chỉ có đủ loại đồ được bày bán, thậm chí còn có cả xiếc khỉ, rất náo nhiệt.

Nếu là trước đây, nàng sẽ hào hứng chạy đi xem, nhưng bây giờ nàng không hề có ý định đó.

Nàng từ trên trời hạ phàm đã hai ngày, trước đó Lý Tuế còn tưởng rằng cha của mình còn ở lại trên trời chờ đợi long khí, nhưng càng đi lại càng cảm thấy nơi này không đúng, nơi này không giống nơi nàng đến. Những người ta gặp trong hai ngày qua đều nói rằng nơi này là Đại Tề, nhưng ở đây sao có thể là Đại Tề được.

------o0o------

Kết thúc chương 1281

Chương tiếp theo