Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1305: Binh Bất Yếm Trá

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1305/1527

Chương 1305: Binh Bất Yếm Trá

“Không sao, ta không tức giận”

Lý Hỏa Vượng trầm ngâm hồi lâu lại nói:

“Ta chỉ đang suy nghĩ xem lần này họ sẽ giải quyết như thế nào”

“Nếu có ai liên lạc lại với hai người các ngươi thì các ngươi cứ đồng ý với yêu cầu của họ, đồng ý kế ly gián của Thiên Trần Quốc “Cái gì? !”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghĩ rằng mình nghe lầm.

“Hai người các ngươi lẻn vào trong đó nói chuyện với đám người Thiên Trần, dù họ muốn mượn đường như thế nào cũng có thể đàm phán, nhưng nhất định phải có một yêu cầu, đó chính là họ phải chuyển lương thực qua đây trước.

Lưu Nhất Phương do dự nhìn Lý Hỏa Vượng:

“Vậy sau khi lương thực được chuyển đến rồi thì sao..”

“Lương thực cũng đã được chuyển đến rồi, còn phải sợ gì nữa? Đương nhiên là trực tiếp tập kích bất ngờ rồi, tốt nhất là nghĩ cách bắt Tâm Bàn của họ!”

Nếu không vạch trần được thì tốt nhất là tương kế tựu kế.

Lý Hỏa Vượng không biết ngoài Tâm Bàn liệu còn có cách nào khác để qua lại giữa hai thế giới khác nhau hay không.

Nhưng đối phó Tâm Bàn trước chắc chắn cũng không sai, ít nhất sau khi có được cốt của Tâm Bàn hắn có thể đến Thiên Trần, không đến mức cứ phải chịu bị động mãi.

Cuối cùng cũng hiểu được Lý Hỏa Vượng muốn làm gì, những người khác trong đại sảnh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng đây là trái với quy tắc”

Trưởng tử của Mặc gia cau mày biểu thị bất mãn.

“Ngươi không biết rằng việc binh bất yếm trá sao? Ngoài ra, bây giờ có hai quy tắc mâu thuẫn với nhau. Ngươi nghĩ quy tắc nào quan trọng hơn?”

Thấy Trưởng tử Mặc gia không nói gì nữa, Lý Hỏa Vượng phất phất tay:

“Được rồi, lui xuống đi, chờ họ lại liên lạc với ngươi”

“Vâng!”

Khi hai người đi xuống, toàn bộ đại sảnh liền trở nên vắng vẻ vắng vẻ.

“Ta mệt rồi, muốn đi ngủ một lát.

Lý Hỏa Vương đứng dậy đi vào phía sau.

Thiền Độ vội theo sau.

“Lý thí chủ, tiểu tăng có một ý tưởng liên quan đến long mạch”

“Đừng nói với ta chuyện đó, ta đã nói rồi, ta chỉ quan tâm chuyện người dân có ăn no hay không, còn chuyện long mạch của Đại Tề là chuyện của người Đại Tề các ngươi, ta không quan tâm!”

Nhìn bóng lưng của Lý Hỏa Vượng khuất dần, Thiền Độ khẽ thở dài rồi tiếp tục lần chuỗi tràng hạt.

“Haizz, thật vô tâm. Nếu không phải hắn và Thiên Trần Quốc gì đó có thù oán, e rằng hắn đã trở về Đại Lương từ lâu rồi”

Nhưng thật lòng mà nói, Thiền Độ cũng có thể hiểu được, dù sao trước đó Lý Hoả Vượng đã cố gắng hết sức giúp đỡ Đại Tề, nhưng bây giờ lại bị người của Đại Tề phản bội, điều này thật khiến người ta đau lòng. “Không được, lão nạp phải tìm cách để giữ Quý Tại Tâm Bàn mới được.”

Mặc dù Đại Tề không có giờ, nhưng thời gian vẫn chầm chậm trôi qua, nửa tháng sau, gián điệp của Thiên Trần Quốc lại tìm đến Lưu Nhất Phương.

“Mau đi theo ta”

Một đám bóng đen từ dưới bóng cây bên cạnh dẫm lên bóng của Lưu Nhất Phương, Lưu Nhất Phương không nói lời nào, lắng lẽ nghe theo mệnh lệnh của cái bóng trên mặt đất, đi về phía ngoại thành. Bởi vì U Đô có lương thực nên hiện tại ở đây không chỉ có một thành mà xung quanh còn xây dựng thêm bốn thành nhỏ, những thành nhỏ này dùng để tái định cư bách tính từ nơi khác chạy trốn đến.

Vì vậy sau rời khỏi U Đô còn phải tiếp tục đi về phía trước cho đến khi đến một cánh đồng hoang rồi dừng lại.

Cỏ bên ngoài đã mọc khá cao, còn có một số cây thấp, Lưu Nhất Phương đi xuyên qua đám cỏ cao đến thắt lưng, hướng tới một thung lũng.

Trong thung lũng không có mặt trời, nhìn rất âm u, từ trong thung lũng sâu loáng thoáng có tiếng nhạc truyến đến.

Lưu Nhất Phương thấy người của Giám Thiên Ti, mặc dù họ che mặt nhưng Lưu Nhất Phương vẫn có thể nhìn ra họ là ai.

Khi đi sâu hơn vào trong, số lượng người dần dần tăng lên và giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

Đó là âm thanh dễ nghe của loại đàn nào đó, loại đàn có thể được phát ra tiếng nước suối chảy róc rách, tiếng chim hót lảnh lót, tiếng cừu hân hoan và tiếng vó ngựa phi nước đại. Đến sâu trong thung lũng, Lưu Nhất Phương mới thấy chỗ phát ra âm thanh.

Đó là một người phụ nữ duyên dáng với mái tóc dài ngang lưng và trên mặt cài một tấm vải voan xuyên thấu, nàng ngồi đó trên tay đang cầm một cây đàn màu đen có thân mảnh hình cái muỗng rất kỳ lạ.

Điều đặc biệt hơn là cả hai đầu ngón tay của nàng đều được quấn bằng những sợi dây mảnh, hai sợi dây mảnh luồn qua giữa chiếc ghế đẩu hình tròn và buộc vào hai con cừu gỗ nhỏ.

Cùng với việc những sợi dây đàn đang được gảy bởi hai đầu ngón tay được quấn dây, hai con cừu gỗ trên chiếc ghế đẩu hình tròn cùng giật giật chuyển động.

Hai con cừu gỗ bắt đầu làm đủ thứ động tác quái dị và kỳ lạ theo tiếng nhạc như nhạc tế bái.

Lưu Nhất Phương đã đi nhiều nơi, nhưng hắn chưa bao giờ thấy một loại nhạc cụ kỳ lạ như vậy. Khi nhịp điệu âm thanh nhanh hơn, hai con cừu gỗ cũng tăng tốc, và máu bắt đầu rỉ ra từ cơ thể chúng.

Cuối cùng, giữa tiếng nhạc như mưa rền gió dữ, hai con cừu gỗ lao vào quấn chặt vào nhau, tạo thành một cây máu vặn vẹo kỳ dị trên chiếc ghế đẩu tròn.

“Đã đến đông đủ cả chưa?”

Giọng nói của người phụ nữ này dễ nghe lạ thường, âm thanh như tiếng nước suối, tươi mát sảng khoái.

------o0o------

Kết thúc chương 1305

Chương tiếp theo