Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 430: Nghe Ngóng

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 430/1527

Chương 430: Nghe Ngóng

Lý Hoả Vượng quan sát Lữ Tú Tài trước mặt rồi suy tư:

“Xem ra Hàn Phù Nguyên Anh cũng không lừa ta, nhưng đây cũng mới chỉ là khởi đầu, có lẽ sau này sẽ lòi ra đuôi chuột cũng nên, mạng chỉ có một, tốt hơn hết là cứ từ từ thôi.”

“Vậy ngươi tiếp tục luyện đi, đừng dừng lại, bây giờ cứ đi về trước, ngày mai ta sẽ dạy ngươi câu thần chú tiếp theo.”

Nghe thấy vậy, Lữ Tú Tài gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.

Lý Hoả Vượng quay đầu lại, cùng Bạch Linh Miểu nhìn nhau cười thành tiếng, sau đó hắn bước tới đóng cửa lại, xoay người lại nằm lên giường.

“Tú Tài xem ra đã tốt hơn rất nhiều.”

Bạch Linh Miểu thì thầm vào tai Lý Hoả Vượng.

“Haha, tốt sao? Ta lại thấy không phải vậy, hắn bây giờ với hắn trước đó hoàn toàn là hai người khác nhau, hy vọng học xong công pháp này, có thể giúp hắn khôi phục lại bình thường.”

Lý Hoả Vượng nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng dần nhịp nhàng hơn.

“Lý sư huynh, mấy ngày nay ngươi đang bận gì thế?”

Bên gối nghe thấy lời này, Lý Hoả Vượng nhắm mắt lại, trả lời:

“Ta không bận bịu gì, đừng lo lắng, mấy ngày nữa ta sẽ đi tiếp, việc trở về nhà của ngươi sẽ không bị chậm trễ.”

Vừa dứt lời, Lý Hoả Vượng liền cảm nhận được một đôi tay mềm mại đang nắm lấy tay phải của mình:

“Lý sư huynh, ta không phải là muốn khẩn trương về nhà, thật ra ta đang lo lắng cho ngươi đấy.”

“Lo lắng cho ta? Ta có gì mà phải lo lắng đâu chứ, có Hắc Thái Tuế rồi, ta sẽ không bị rơi vào ảo giác nữa. Mắt trái bị bóp nát khi trước của ta cũng đã có thể cảm nhận được chút ánh sáng, đoán chừng không bao lâu nữa nó liền sẽ lành lại.”

“Hơn nữa, ta cũng không bị ai truy sát nữa rồi. Ta rất ổn, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thấy ổn như vậy.”

Nhắm mắt lại, Lý Hoả Vượng cảm thấy một cơ thể mềm mại nhào vào lòng mình, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy quanh eo.

Đó là Bạch Linh Miểu, Lý Hoả Vượng hiểu rõ, những lời hắn vừa nói, đến nửa chữ nàng cũng không tin.

Lý Hoả Vượng cảm nhận được sự lo lắng của đối phương qua từng cử động của nàng, hắn khẽ thở dài một hơi, mở mắt ra, nghiêng người nhìn ba người ảo giác có hình dáng khác nhau bên cạnh mình.

Lý Hoả Vượng dùng tay vỗ nhẹ lưng Bạch Linh Miểu, nói bằng chất giọng sâu lắng:

“Đừng lo, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện đều luôn có cách giải quyết.”

Thời gian từng ngày trôi qua, Lý Hoả Vượng gần như chỉ xoay quanh cái thị trấn nhỏ này. Mặc dù hắn có phương hướng, nhưng vẫn y như vậy, không thu hoạch dược gì.

Lý Hoả Vượng giấu sắc thân giấu dưới mặt đất, rồi ngồi trên đầu tường nhìn người đi qua đi lại trên đường.

Xe ngựa xe bò nối đuôi nhau nhiều vô kể, cái đuôi bò vừa nhấc lên, một đống phân trâu còn bốc khói rơi xuống đất, chưa được bao lâu thì bị mấy đứa nhỏ dùng giỏ cướp đi.

Giành giật nhau đống phân bò, bọn nó đứng thành từng cặp trên quầy bánh xèo, say mê ngửi lấy mùi thơm của dầu chiên giòn.

Ngửi thấy mùi khói và lửa trước mặt, Lý Hoả Vượng thầm nghĩ trong lòng:

“Phải chăng nơi này quá nhỏ sao? Ngay cả ông huyện lệnh cũng không tìm được bất cứ manh mối nào, có lẽ tìm đến một nơi quy mô hơn sẽ khả thi hơn chăng?”

“Cũng không thể nán lại đây quá lâu được, nếu ở đây tìm không được, vậy liền di chuyển đến những khu vực khác tìm, chỉ cần không ngừng tìm kiếm, thì sẽ luôn có cơ hội, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.”

Lý Hoả Vượng chống xuống mép tường bằng một tay, liền nhảy xuống, đi về phía quán trà bên cạnh.

Đó là nơi có nhiều thông tin nhất, và đó có nghĩa là tin tức lớn nhỏ gì trong huyện cũng sẽ được truyền tai nhau ở đây.

Ngay khi Lý Hoả Vượng đến cửa quán trà, một nhóm nam nhân mặc áo dài hào hứng bước ra khỏi quán.

“Nhanh lên, bên kia có gánh hát đang diễn ra vở phấn diễn*! Cái vở kịch đó còn thú vị hơn nhiều so với việc kể chuyện qua lại ở quán trà này.”

*Fanxi: xuất phát từ "Four Generations Together", được hiểu là một bộ phim khiêu d*m d*m đãng.

Gánh hát? Trên mặt Lý Hoả Vượng biểu hiện một chút do dự, nếu hắn đoán không lầm, đoàn hát kinh kịch duy nhất ở cái thị trấn này chắc hẳn chỉ có gánh Lữ gia.

Vừa nghĩ vậy, hắn vừa bước vào quán trà, nhưng ngoại trừ người kể chuyện phiếm châm trà ở bên cạnh, chẳng còn ai khác.

“Haiz, như vậy còn nghe ngóng được gì nữa.”

Lý Hoả Vượng xoay người đi về phía nhà trọ.

Nhưng khi hắn vừa nhấc chân phải lên, thì ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn đuổi theo những người vừa rời đi.

Hắn muốn xem xem Lữ Trạng Nguyên rốt cuộc đang làm trò trống gì mà thu hút hết tất thảy những người đang uống trà trong quán.

Sân khấu kịch của gánh Lữ gia dựng lên cách đó không xa, ở ngay dưới chân Tây thành, phía dưới sân khấu kịch người đông nghìn nghịt, vừa gặm hạt dưa cắn đậu tương, vừa trò chuyện hàn thuyên vô cùng sôi nổi.

Khi Lý Hoả Vượng đến gần, trên sân khấu, Lữ Cử Nhân đang vẽ nên một trang cảnh, hát về phía con dâu của mình.

“Ai! Ngô! Thượng đẳng đích dã bất yếu, hạ đẳng đích dã bất yếu, ngã chích yếu! Chích yếu! Ngô chích yếu tả tả! Na tâm trung nhất điểm hồng a!"

------o0o------

Tiếng hô vang lên, phía dưới đài truyền lên tiếng cười ầm.

“Đây đâu phải vở kịch đâu đúng không?”

Lý Hoả Vượng nghi ngờ nhìn Lữ Cử Nhân trên sân khấu.

Ngay khi hắn vừa nghĩ vậy, Lữ Tú Tài trên sân khấu bắt đầu hát theo điệu nhạc.

“Thân thủ mạc tả tiểu tị tiêm! Du du hương khí vãng ngoại am!”

“Thân thủ mạc tả tiểu chuỷ nhi! Anh anh nhãn tình tiếu vi vi.”

“Thân thủ mạc tả hạ các tiêm! Hạ các tiêm lý tại hung tiền.”

“Thân thủ mạc tả nhĩ tử biên! Đột đầu nhĩ giao đã thu thiên…”

Lúc mới bắt đầu vẫn còn bình thường, nhưng càng lúc càng trở nên hạ lưu, phía dưới sân khấu tiếng cười cùng tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.

Lúc này, Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng biết tại sao những người đó lại gọi buổi biểu diễn này là phấn diễn, và tại sao tất cả những người đứng dưới sân khấu đều là nam nhân mà không có một bóng nữ nhân nào.

Để đối phó với những tuyệt kỹ của những gánh hát khác, lão tiểu tử này đã phải xốc óc tìm mọi cách để có đường sống, không hổ danh là một con hát lão làng đã có thâm niên diễn hí mấy chục năm.

Sau khi giải đáp những thắc mắc trong lòng, Lý Hoả Vượng lắc đầu, quay người rời khỏi sân khấu kịch sôi động.

Nhưng vừa định rời đi, những giọng nói thì thầm từ bên cạnh lọt vào tai hắn:

“Cái này thú vị hơn nhiều so với buổi phấn diễn ở Thất huyện.”

“Không phải ngươi đang nói đến chỗ đang bị dịch bệnh hoành hành đấy chứ? Ngươi còn dám đi à?”

---

“Bệnh dịch hoành hành?”

Lý Hỏa Vượng vừa mới đi ra liền bị nội dung cuộc trò chuyện của hai người này hấp dẫn, trực giác nói với hắn rằng có lẽ đây là thứ mà bản thân hắn đang tìm kiếm.

Không thấy Lữ gia ban ở trên sân khấu, Lý Hỏa Vượng vội đi tới bên cạnh hai người một cao một mập, chờ họ nói tiếp.

Nhưng mà điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy lo lắng là trong lúc hắn vô tình nghe thì đối phương nói liên tục không dứt còn chờ đến khi hắn chuyên chú lắng nghe thì đối phương lại không hé răng nửa lời.

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, hắn dứt khoát đi thẳng đến bên cạnh tên mập kia, cánh tay Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng chọc vào bả vai của hắn:

“Vị bằng hữu này, xin hỏi huyện Thất bị sao vậy? Sao lại có bệnh dịch hoành hành rồi, trước đó cũng có nghe nói đâu.”

Tên mập đang chăm chú nghe vở kịch trên sân khấu bị Lý Hỏa Vượng hỏi như vậy, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ không vui nói:

“Có chuyện của ngươi à? Ngươi là ai mà...”

Khi tên mập này thấy hai khối bạc vụn trong tay Lý Hỏa Vượng đưa qua, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, lời nói không khách sáo trong miệng hắn lại bị nuốt trở về.

“Làm phiền nói cho ta nghe một chút, cậu ruột của tại hạ ở ngay huyện Thất, vừa nghe nói bên kia có bệnh dịch hoành hành, trong lòng ta vô cùng sốt ruột cho nên mới lỗ mãng như vậy.”

Đừng quan tâm đối phương có tin lời nói nhảm của Lý Hỏa Vượng hay không, chí ít thì nhờ có bạc mà hắn tỏ ra mình là một người giúp người làm niềm vui.

“Này, anh trai à, chuyện này sao ngươi không nói sớm, ta có làm gì đâu.”

Bàn tay mập núp ở trong ống tay áo vươn ra nhận lấy hai thỏi bạc vụn kia.

“Yên tâm đi, cậu ruột của ngươi không sao đâu, huyện Thất không có bệnh dịch hoành hành, còn đang sống hết mà.”

Nói đến đây, tên mập đội mũ dưa hấu chợt dừng lại.

“Nhưng mà, anh trai à, nếu ngươi thật sự thân thiết với cậu ruột của ngươi thì tốt nhất nên đón hắn ra khỏi huyện Thất đi, phong thủy ở nơi đó không tốt đâu.”

Nói đến đây, giọng nói của hắn hạ thấp xuống một chút theo bản năng, tựa như sợ bị thứ gì nghe được vậy.

“Ta nói cho ngươi biết, lần trước lúc ta đi qua đó buôn bán, ta phát hiện người ở nói đó buồn vui thất thường, sắc mặt cũng không tốt lắm, dáng vẻ quỷ quái kia cũng khó trách bị người khác nói huyện Thất bị ôn dịch hoành hành, vẻ mặt đó còn khó coi hơn cả khi bị ôn dịch hoành hành nữa.”

“Người của cả huyện buồn vui thất thường, sắc mặt không tốt?”

Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi thêm lần nữa:

“Vậy trừ chuyện này ra, huyện Thất kia còn có chuyện gì không bình thường không?”

Dù ở thế giới điên rồ có xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ nhưng mà chỉ có hai điểm này là hắn vẫn không thể đoán ra được, rốt cuộc người ở huyện Thất đã gặp phải cái gì.

“Chuyện này thì ta cũng không biết, chỉ là khi ta đi ngang qua chỗ đó chưa được bao lâu đã trở về rồi, nếu ngươi thật sự lo lắng thì ngươi đi đến huyện Thất xem thử đi, dù sao cũng chỉ là lộ trình chừng mười ngày, không có chuyện gì đâu, ngươi xem không phải ta cũng trở về đây rồi sao?”

“Lộ trình chừng mười ngày?”

Sau khi Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, hắn xoay người đi về phía quán trọ.

Khi tấm bản đồ kia của Bạch Linh Miểu bày ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm ra vị trí của huyện Thất, nó vừa may chung đường với đường đến núi Ngưu Tâm.

Sau khi cẩn thận suy tính một hồi, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn quyết định đi xem thử, một cử chỉ hành động của người của cả huyện đều trở nên cổ quái, nhìn thế nào cũng không phải là chuyện nhỏ, xác suất mình đến chỗ đó gặp được Giám Thiên Ti là rất lớn.

Hơn nữa bây giờ đây còn là lựa chọn duy nhất của mình. Dù ngay cả một phương án dự phòng cũng không có.

------o0o------

Kết thúc chương 430

Chương tiếp theo