Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1272: Hải Đông Thành

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1272/1527

Chương 1272: Hải Đông Thành

Khi nghe thấy âm thanh này, những bệnh nhân khác lập tức biết Lý Hỏa Vượng đến rồi, họ nhốn nhao tránh ra một bên nhường đường, đãi ngộ trước đây lại quay trở về trên người Lý Hỏa Vượng.

Người đeo còng tay xiềng chân mà vẫn có thể đi lại khắp nơi ở trong cả khu nhà giam Bạch Tháp này sợ là chỉ có mình hắn thôi.

Lý Hỏa Vượng cầm đĩa thứ ăn bằng nhựa đi đến nhà ăn trước cửa sổ lấy đồ ăn, một mặn một rau một canh một cơm.

Món mặn hôm nay là đậu hũ chiên xào da heo, món rau là xà lách xào, còn canh chính là canh rong biển. Lý Hỏa Vượng cầm thìa múc một muỗng đậu hũ chiên núng nính cho vào miệng, miếng đậu hũ mềm, đàn hồi đặt ở trong miệng nhẹ nhàng nhai, mùi thơm của nước rau ngấm vào trong đó lập tức tràn đầy khoang miệng, mím miệng dùng sức hút một cái, thật đúng là mỹ vị.

Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bên trong cửa sổ, hình như đã đổi một nhóm phạm nhân nấu ăn mới rồi. Hắn cảm thấy bữa cơm lần này ngon hơn so với lần trước bản thân đi vào.

Bưng bát canh lên húp một ngụm, Lý Hỏa Vượng đổ hết cơm vào trong đĩa thịt, dùng thìa trộn mấy cái sau đó bắt đầu ăn.

Vì hai tay bị còng vào nhau khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất bất tiện cho nên hắn ăn rất chậm. Chờ đến khi những người khác ăn gần xong thì hắn mới ăn được một nửa.

Bên trái chợt trở nên lạnh lẽo, gió lạnh tản đi, một người ngồi xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng hơi quay đầu lại liền thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn đang ngồi bên cạnh mình.

Trên người hắn mặc áo bệnh nhân, chứng tỏ tên này cũng là người bệnh:

“Xin chào, Lý tiên sinh, ta xin tự giới thiệu ta là Hải Đông Thanh, đây là danh thiếp của ta”

Lý Hỏa Vượng không nhận tờ giấy vệ sinh viết đầy chữ kia. Lại là một tên tâm thần, bệnh tâm thần thì hắn gặp nhiều rồi, loại như này thì đúng là lần đầu tiên mới gặp.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy tò mò chính ta tên này đã điên đến mức này rồi mà bác sĩ cũng không áp dụng biện pháp gì sao.

Thấy Lý Hỏa Vượng không đếm xỉa đến mình, Hải Đông Thanh cuộn mảnh giấy vệ sinh kia thành một ống giấy nhỏ, đưa đến bên miệng Lý Hỏa Vượng:

“Đối với việc phát bệnh của ngươi, ngươi có gì muốn nói không?”

Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn hộ công ở cửa:

“Có thể đưa hắn đi không? Hắn ảnh hưởng đến bữa ăn của ta.

Thấy Hải Đông Thanh bị hộ công cưỡng ép mang đi, Lý Hỏa Vương nói một tiếng cảm ơn sau đó tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Lý Hỏa Vượng ở trong phòng nghỉ ngơi xem tivi một lát, sau đó tiếp tục đi đến khu vực hóng gió để phơi nắng. Đây cũng là phương thức giải trí ở nơi này.

Ngay khi hắn đang nằm nửa tỉnh nửa mê trên băng ghế liền nghe thấy có giọng nói nhỏ nhẹ bên người, đó là giọng nói Trương Thủy Nga.

“Chúng ta chuẩn bị xong rồi, nếu như bên này của ngươi có thể, rạng sáng ba ngày sau ra tay đi. Phạm nhân của khu phòng giam số bảy sẽ có bạo động, chúng ta có thể thừa dịp hỗn loạn rời đi”

Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, mắt cũng không mở, nằm ở nơi đó hạ thấp giọng nói:

“Bảo họ dừng tay lại hết!”

“Tại sao?”

“Nếu như Thanh Vượng Lai muốn giúp ta rời khỏi nơi này, vậy cũng phải giúp ta đường đường chính chính rời khỏi rơi này chứ không phải là trốn ở bên ngoài với thân phận là tên điên”

“Nếu vậy thì không bằng ta cứ tiếp tục ở chỗ này”

“Nếu như ngươi làm không được, vậy ngươi có thể truyền tin tức ra ngoài, để Thanh Vượng Lai đến thăm tù, để ta đích thân nói với hắn. Giờ ngươi nhanh chóng đi đi, nơi này quá dễ thấy.

Lý Hỏa Vượng nói xong lời này, xung quanh không còn bất kỳ âm thanh gì nữa. Chờ đến khi hắn khẽ hé mắt ra nhìn liền phát hiện bên cạnh mình không có người nào cả.

Hắn dùng sức duỗi người, rồi hất cằm với tháp canh phía xa, xoay người đi vào trong khu giam.

Thực ra ở nơi này, nếu không phải đúng giờ uống thuốc đúng giờ tiếp nhận điều trị thì cũng không khác viện dưỡng lão gì mấy.

Vừa bước vào không lâu, Lý Hỏa Vượng đã thấy Cao Cận Vân có khuôn mặt thật thà chất phát mặt đầy ủy khuất ngồi xổm bên nhà vệ sinh khiến cho mỗi người đi ra đều bị dọa sợ giật mình.

“Chuyện gì vậy?”

Lý Hỏa Vượng bước đến gần hắn hỏi. Dù tên này nhìn có vẻ cao lớn thô kệch nhưng chỉ số thông minh cũng chỉ bằng đứa trẻ nhỏ, đoán chừng có thông minh hơn chút cũng không bằng.

“Táo bị người ta cướp mất rồi.

Lại nghe thấy vấn đề như cũ, Lý Hỏa Vượng cũng không ngạc nhiên chút nào:

“Dẫn ta đi xem là ai cướp của ngươi?”

Cao Cận Vân đi phía trước, Lý Hỏa Vượng đi theo sau, họ đi đến khu nghỉ lại tìm từng phòng một.

“Là hắn sao?”

Lý Hỏa Vượng đưa tay chỉ vào quả táo trong tay một ông lão hỏi.

“Ừm!”

Cao Cận Vân hai tay xoa xoa vào quần áo gật đầu lia lịa.

Lý Hỏa Vượng trực tiếp đi tới, cướp lấy trái táo đỏ trên tủ đầu giường của ông lão kia:

“Cũng đã lớn tuổi như vậy rồi còn ỷ già không tôn trọng người khác mà đi cướp táo của một ngốc tử?”

“Này! Ngươi làm gì vậy? Đây là táo mà cháu gái ta mua cho ta!”

Ông lão kia muốn tiến lên tranh luận lại bị Lý Hỏa Vượng đẩy một cái, lảo đảo ngồi trở lại trên giường.

“Cháu gái của ngươi mua cho ngươi? Cháu gái ngươi mua cho ngươi mà phía trên còn viết tên của người khác sao?”

Lý Hỏa Vượng nhìn chữ Cao Cận Vân trên quả táo nói.

------o0o------

Kết thúc chương 1272

Chương tiếp theo