Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1306: Lũ Lừa Đảo

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1306/1527

Chương 1306: Lũ Lừa Đảo

Lưu Nhất Phương nhanh chóng nhìn xung quanh và thấy có tổng cộng mười hai người.

“Mặc dù không có nhiều người, nhưng các vị đều là những anh hùng luôn suy nghĩ cho Đại Tề.

“Đại Tề dù sao cũng là Đại Tề của người dân Đại Tề, không nên để người khác chiếm đoạt và mang tính mạng của người dân Đại Tề ra đánh cược.

“Theo thánh chỉ của Bệ Hạ, chỉ cần ngươi Đại Tề không ra tay thì Thiên Trần Quốc vĩnh viễn sẽ không xuống tay với Đại Tề”

Nghe vậy, Lưu Nhất Phương không thể nhịn được nữa:

“Cô nương, có thật là Thiên Trần Quốc sẽ gửi cho Đại Tề gấp ba lần lương thực không?”

“Đúng vậy”

Khi người phụ nữa nhẹ nhàng gảy dây đà, một cánh cửa trong ngọn núi bên cạnh lập tức mở ra, hạt gạo trắng bên trong tuôn ra như nước biển.

Thấy biển gạo trước mặt, tất cả mọi người đều run rẩy.

Có nhiều lương thực như thế này, Đại Tề được sống rồi!

“Đợi đã!”

Một tiếng gấm lớn vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn về phía Lưu Nhất Phương, chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra, gạo trong tay đều tuột ra qua kẽ tay. Ngay sau khi hắn ta dùng tay kéo mặt mình, khuôn mặt tức giận của Lý Hỏa Vượng hiện ra trước mặt mọi người.

“Lũ lừa đảo đáng chém ngàn đạo các ngươi!”

Cùng với tiếng gầm thét Lý Hỏa Vượng, trong nháy mắt chỗ gạo trắng bắt đầu đen kịt thối rữa, như thể hàng nghìn năm trôi qua trong phút chốc.

Từ điểm này có thể thấy, dù Đại Tề muốn hợp tác với họ thì Thiên Trần Quốc cũng không có ý định thực hiện lời hứa của mình, thủ đoạn của chúng là dùng kế ly gián để phản đòn nhưng ngay cả mồi nhử chúng cũng không muốn đưa ra.

Sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng khiến người của cả hai phe đều bị sốc, nhưng có vẻ như Thiên Trần Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó. Trong chỗ gạo thối đen đột ngột dâng lên cuồn cuồn như đại dương. Cơ thể ngâm trong gạo đen đột nhiên đau nhói, khi nhấc chân phải lên thì phát hiện dưới đùi chỉ còn lại xương.

“Gia Cát Uyên, nếu ngươi đã đến rồi, thì hôm nay đừng hòng rời khỏi nơi này. Chẳng biết người phụ nữ đã bay bồng bềnh trên đống gạo đen từ lúc nào, nàng cười nói với Lý Hỏa Vượng.

“Gia Cát Uyên?”

Lý Hỏa Vượng đang tức giận cũng phải lập tức dẹp bỏ cảm xúc, kinh ngạc nhìn xung quanh tìm kiếm. Khi thấy xung quanh mình không có vệt trắng nào, trong lòng có chút không vui nhưng hắn lập tức hiểu ra hai chuyện.

Thứ nhất, nữ nhân này là đang gọi mình, không phải tên thư sinh đã chết kia và nàng cho rằng mình tên là Gia Cát Uyên.

Thứ hai, lý do phi canh xuất hiện và người phụ nữ này lại gọi mình như vậy, đều là do mình vô ý gây ra.

Tất cả những điều này là do mình thuận miệng nói rằng mình là Gia Cát Uyên khi mang lương thực đến, nên rất nhiều người Đại Tề nghĩ rằng mình tên Gia Cát Uyên. Sau đó, mỗi khi họ nhầm mình với Gia Cát Uyên, mình sẽ bị một phi canh nhập vào.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ về điều này, móng tay đỏ của người phụ nữ cầm đàn khẽ búng một cái, cây máu trên bàn lập tức đổ vào gạo đen, sủi bọt.

Ngay sau đó, gạo đen thối rữa trên mặt đất trong nháy mắt bị nhuốm một màu đỏ sẫm.

“Leng keng-leng keng, leng keng-”

Tiếng đàn vang lên dồn dập cùng với đó gạo đen nhuộm đỏ và bắt đầu nhảy múa như vật sống, một cơn sóng cao đột ngột dâng lên xung quanh Lý Hỏa Vượng, bao trùm lấy hắn ta.

Nhìn xa xa người phụ nữ đang gảy đàn, nàng nắm chặt chuôi cốt kiếm của Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh:

“Gia Cát Uyên? Đúng không? Vậy thì tốt! Ta dành cho Gia Cát Uyên ngươi!”

Khoảnh khắc tiếp theo, khi cơn sóng xung quanh đang tiến về phía hắn, hắn ngay lập tức rút cốt kiếm ở phía sau, hung hãn ném về phía người phụ nữ.

Có thể thấy rằng đó là một pháp khí quan trọng để đến Đại Lương, một số người phục kích ở Thiên Trần Quốc lúc này đã không thể nhịn nổi.

Bỗng nhiên có một bóng đen lóe lên, hai bóng người đột nhiên từ trong chỗ gạo đen lao ra và chộp lấy thanh cốt kiếm.

Nhưng ngay khi họ nắm lấy thân kiếm cứng rắn, thịt và nội tạng trên xương trắng phát triển với tốc độ nhanh có thể thấy bằng mắt thường.

Một lúc sau, thanh cốt kiếm lúc trước đã biến thành một thư sinh trong bộ y phục màu trắng phấp phới.

“Hå?”

Sau khi Gia Cát Uyên lấy bút lông sói ra, nhanh chóng chấm hai vệt, hai người tóm lấy hắn lập tức bị xóa đi, màu sắc trên đầu bút cũng trở nên đậm hơn một chút.

Hắn đứng giữa không trung vội vàng quay đầu lại, cầm bút trong tay dò xét về phía sau, từng mảng lớn gạo thối đen như bị một bàn tay to vô hình kéo đi, đổi hướng bay về phía người phụ nữ gảy đàn.

Chỗ gạo đen biến mất, cơ thể bị ăn mòn của Lý Hỏa Vượng lộ ra.

Hắn quỳ một gối xuống, hai tay ôm chặt lấy cái đầu sưng vù, giống như sợ rằng nếu bỏ ra thì đầu sẽ nổ tung.

“Lý huynh, không sao chứ?”

Lý Hỏa Vượng đưa tay chỉ về phía trước, nghiến răng nói:

“Giết họ!”

Gia Cát Uyên mở chiếc quạt xếp ra, hai chân giẫm lên gạo đen, tay cầm bút bay về phía người phụ nữ.

Gia Cát Uyên vừa ra tay, nữ nhân lập tức ứng phó không nổi, mặc dù gạo đen thối không ngừng mọc ra trợ giúp nhưng nàng vẫn không phải là đối thủ của hắn. 1145 chữ

------o0o------

Kết thúc chương 1306

Chương tiếp theo