Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1274: Vứt Bỏ

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1274/1527

Chương 1274: Vứt Bỏ?

“Vậy…”

Giọng nói nhỏ nhẹ của Triệu Đình kéo suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng quay trở lại khu nhà giam Bạch Tháp:

“Cái đó, để ta trở về hỏi cho rõ trước đã, chuyện này ta không thể tự quyết định được?

“Được, ngươi đi đi, chuyện này căn bản không liên quan tới ngươi Thấy Triệu Đình xoay người rời đi, Lý Hỏa Vượng đột nhiên gọi nàng lại:

“Đợi đã! Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ừm?”

Nhìn gương mặt thanh tú của Triệu Đình, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng dần trở nên trầm mặc, sau một lúc do dự mới nói:

“Cái đó bệnh trầm cảm của ngươi đỡ hơn chưa? Ta có một người bạn cũng mắc bệnh này, gần đây bệnh của nàng trở nặng hơn rồi, ta hơi lo lắng cho nàng.

“Trở nặng hơn? Nghiêm trọng như thế nào?”

“Ta…”

Trên mặt Lý Hỏa Vương lộ ra một tia thống khổ cùng nhớ nhung:

“Ta không biết, lâu lắm rồi ta không gặp nàng, chẳng qua có nghe nói nàng tự sát”

“Vậy hẳn là giống như ta trước đây cũng tính là cấp độ trung bình, không phải tồi tệ nhất.

Triệu Đình giải thích:

“Nếu thật sự trầm cảm ở mức độ nặng nhất, trong tình huống đó thì ngay cả tự sát cũng không muốn làm nữa, đầu óc cũng không còn tỉnh táo.

Nghe thấy vậy, Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi Triệu Đình:

“Hiện giờ với tình huống của ngươi hẳn đang hồi phục tốt chứ nhỉ? Ngươi cảm thấy bệnh trầm cảm có dễ chữa trị không?”

Triệu Đình cắn môi dưới sắp xếp lại suy nghĩ của mình trong vài giây, rồi giải thích tiếp:

“Nếu một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm ở cấp độ trung bình phối hợp uống thuốc đúng giờ và bác sĩ là một bác sĩ giỏi, so với những bệnh khác thì cũng không được coi là khó chữa trị nhưng loại bệnh này khó nhất chính là chỉ cần mắc phải, sau này một khi tích lũy những cảm xúc tiêu cực mà không kịp thời loại bỏ chúng thì sẽ rất dễ tái phát.

“Còn nếu ở cấp độ nặng, ta không mắc cho nên ta cũng không biết, chỉ là ta có nghe bác sĩ nói trầm cảm ở mức độ nặng cần xây lại tâm hồn, dường như có vẻ rất phiền phức.

Sau khi nghe lời giải thích của Triệu Đình, Lý Hỏa Vượng yên lặng gật đầu. Nếu bệnh trạng của Na Na còn vẫn chưa chuyển biến tốt, vậy mình tốt nhất nên nghĩ cách đưa nàng đến dưới tay Dịch Đông Lai.

Dù hắn và Dịch Đông Lai không hợp nhau nhưng không thể không nói đối phương là một bác sĩ khoa tâm thần vô cùng trách nhiệm vô cùng lợi hại.

Nếu có thể tiếp nhận điều trị của hắn, bệnh tình của Na Na hẳn là có thể sớm được chữa khỏi.

Bệnh tâm thần không đáng sợ, hắn có thể vượt qua được, sau này Na Na dễ tái phát bệnh cũng không sợ, mình sẽ ở bên cạnh nàng chăm sóc cho nàng cả đời này.

Bịch bịch bịch bịch bịch tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, khiến Triệu Đình sợ hãi ra mặt.

“Mau! Mau trốn đi!”

Lý Hỏa Vượng ở trong phòng lo lắng kêu lên:

“Đừng đi qua bên kia! Bên kia có camera giám sát!”

Ngay khi Triệu Đinh chạy đi chưa được bao lâu, Lý Hỏa Vượng lại nằm trên giường nhìn thấy Dịch Đông Lai dẫn theo mấy hộ công trực tiếp mở cửa đi vào:

“Lý Hỏa Vượng, ngươi vừa nói chuyện với ai vậy?”

Lý Hỏa Vượng dụi mắt, ngáp một cái vẻ mặt không kiên nhẫn từ trên giường bò xuống:

“Cái gì mà nói chuyện hay không nói chuyện? Buổi tối không ngủ còn làm cái gì?”

“Mau! Mau trốn đi! Đừng đi qua bên kia! Bên kia có camera giám sát! !”

Trước những bằng chứng chắc chắn như vậy, Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ yên lặng không nói.

“Ngươi không nói thì cho rằng ta không biết sao? Ngươi cho rằng mấy ngày này ta thả ngươi ra ngoài là để cho ngươi chơi đùa sao?”

“Triệu Đình, Cao Cận Vân, Trương Thủy Nga, ta nhớ không nhầm nhỉ? Đây là ba người đã tiếp xúc với ngươi trong mấy ngày này”

“Ngươi nói chuyện với họ lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra có chỗ nào không đúng sao?”

“Lý Hỏa Vượng!”

“Còn chưa hiểu sao? Ngươi bị điên chứ không bị ngu! Họ rõ ràng là bệnh nhân của bệnh viện Khang Ninh, nhưng nơi này lại là Bạch Tháp! Sao họ lại xuất hiện ở đây! !”

“Cho nên..”

Nghe vậy, con ngươi của Lý Hỏa Vượng lập tức trợn to.

“Cho nên… Thanh Vượng Lai tên đó thật sự qua cầu rút ván, hoàn toàn vứt bỏ ta rồi ư?”

Xuân Tiểu Mãn lấy ra ba nén hương, nghiêng đầu hương lên trên nhang đèn thắp lửa.

Nàng dùng sức vẩy mạnh một cái, dập tắt ngọn lửa của đầu hương. Nàng quỳ xuống tấm đệm hương bồ, giơ ba nén hương trong tay lên trên đỉnh đầu, vái lạy với tượng thần trước mặt.

Lúc này, dáng vẻ của Vô Sinh Lão Mẫu đã hoàn toàn thay đổi, cụ bà mặt mũi hiền lành giữa mi tâm có chấm son đỏ cầm cây gậy ba-toong đầu rồng ngồi xếp bằng chính giữa đế của hai bông sen.

Tượng thần được làm bằng đá, nhưng các tín đồ đã lên màu cho bức tượng để khiến Vô Sinh Lão Mẫu trông sinh động như thật.

“Vô Sinh Lão Mẫu đại từ đại bi, đại ân đại thiện, hi vọng đệ tử sau khi chết có thể đến quê hương chân không, để đệ tử có thể cùng các huynh đệ tỷ muội khác phụng dưỡng mẹ già cả đời…

Sau khi thành kính thực hiện ba lạy chín dập đầu, Xuân Tiểu Mãn cắm hương vào trong lư hương, đối mặt với bức tượng thần lùi lại ra khỏi đại điện.

------o0o------

Kết thúc chương 1274

Chương tiếp theo