Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1280: Phá Đại Nhĩ

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1280/1527

Chương 1280: Phá Đại Nhĩ

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng cau mày, trong khi hắn bỗng nắm thành nắm đấm, thì một người phụ nữ đi ra từ ngã tư đường phía xa, vẫy tay về phía hắn.

“Quế Hoa! Mau lại đây!”

Miêu Quế Hoa nhìn thấy người phụ nữ đó, lập tức quên luôn nghe chuyện, vui vẻ chạy về phía nàng ta.

“Mẹ! Ngươi xem ta nhặt được bao nhiêu là xương này!”

“Vậy à? Con gái ta giỏi quá! Đi thôi, chúng ta mang chỗ xương này cho đại sư đi”

Người phụ nữ dắt tay của Quế Hoa, đi về phía Chính Đức Tự.

Đợi Miêu Quế Hoa đi xa, Lý Hỏa Vượng hỏi ông lão tóc bạc trắng.

“Ông lão này, có thể hỏi một chuyện không? Trước đây không có lương thực thì các ngươi sống bằng cách nào?”

“Ầy!”

Ông lão đó tỏ vẻ mặt tiếc nuối.

“Con trai con dâu ta rất hiếu thuận, bọn chúng tự cắt thịt trên người mình cho ta ăn, kết quả chúng chết rồi, ông già mà không chết là ta vẫn sống, đúng là tạo nghiệt mà “Lừa quỷ hả.

Lý Hỏa Vượng cau mày, người xung quanh rất tự nhiên giải tán đi làm việc của mình, chỉ lúc sau, trên phố chỉ còn lại hai người.

“Rốt cuộc ngươi là ai! Lai lịch thế nào?”

Dựa vào trực giác nhạy bén, Lý Hỏa Vượng hiển nhiên có thể cảm nhận được ông già này có vấn đề, hơn nữa lão ta cũng không hề che đậy.

“Ta là Phá Đại Nhĩ, một tán tu nhỏ bé, không đáng nhắc đến, Phá Đại Nhĩ bái kiến Lý đại sư.

Phá Đại Nhĩ cũng không hề hoảng sợ khi Lý Hỏa Vượng vạch trần, nghiêm chỉnh đàng hoàng hành đại lễ với hắn.

“Tán tu? Tu cái gì?”

“Tu thiền”

“Thiền gì?”

“Dã Hồ Thiền”

“Dã Hồ Thiền?”

Lý Hỏa Vượng nhìn hắn từ đầu đến chân, nghĩ lại hành động của tên trước mặt này, có cảm giác quen mắt kỳ lạ.

“Ông lão, ngươi biết không? Trước đây ta có một người bạn, hắn cũng thích đọc sách giống ngươi.

“Ta không nói chuyện trong sách, ta đang kể chuyện ngày xưa.

“Điều này không quan trọng, quan trọng là một người Đại Tề như hắn lại cứ chạy đến thế giới khác kể chuyện trong sách, giống như ngươi bây giờ, quan trọng hơn là hắn là tâm bàn!”

Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, mặt đất phía dưới ông lão bỗng lún xuống, tóm chặt hai chân hắn không cho hắn nhúc nhích.

Liền sau đó, Tích Cốt Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đã đấm đến phần bụng của hắn. Nhưng đúng lúc Tích Cốt Kiếm đâm vào máu thịt, ông lão tóc bạc bỗng lắc cái đầu, sau đó lại xuyên xuống đất.

Cái đầu của hắn và cả lục phủ ngũ tạng kinh mạch đầm đìa máu trực tiếp rút ra từ trong cơ thể bay lên không trung, Tích Cốt Kiếm của Lý Hỏa Vượng chỉ đâm trúng cái vỏ thịt không.

Phá Đại Nhĩ trong không trung kéo theo những vụn nhỏ lắc nhanh một cái, trực tiếp trồng lên cổ của một người đàn ông vạm vỡ đang xem trò vui.

Sau đó hắn giơ tay phải, tiên tay nhổ luôn cái đầu đang kêu thảm thiết của người đàn ông đó ra, cơ thể của đối phương liền thuộc về hắn.

Phá Đại Nhĩ đã có cơ thể mới nói với Lý Hỏa Vượng:

“Lý sư tiên, đừng vội, họ phái ta đến để nói chuyện tử tế với ngươi, thực sự là nói chuyện thật lòng chân thành”

“Tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng, không cần thiết phải gây khó xử như vậy”

Lý Hỏa Vượng dừng lại, cau chặt mày nhìn ông lão trước mặt, xem ra thấy không thể cứng rắn được, cuối cùng đối phương phải dùng cách mềm mỏng.

Lý Hỏa Vượng không từ chối việc này, muốn giết ông lão này lúc nào cũng được, bây giờ điều quan trọng hơn là rốt cuộc mọi việc là thế nào.

Rõ ràng mình đã bị cuốn vào trong chuyện này, kết quả hắn phát hiện mình vẫn còn rất mơ hồ.

“Được, ngươi nói đi, hôm nay nói hết cho rõ ràng đi, từ trước tới nay ta luôn nói lý, ta thực sự không biết rốt cuộc đã đắc tội với các ngươi chỗ nào, mà đến mức các ngươi không nói trước một câu, đã trực tiếp ra tay giết ta.”

Trong lúc Lý Hỏa Vượng nói, triều đình Đại Tề đã nhận được thông tin, con phố này đã bị người và Giám Thiên Ti Đại Tề bao vây.

Đối diện với kiểu nhìn hằm hằm như hổ đói của bốn phương tám hướng xung quanh, Phá Đại Nhĩ không hề sợ hãi, ung dung vô cùng bình tĩnh nhìn sang Lý Hỏa Vượng.

“Lý tiên sư không biết thật hay giả bộ không biết?”

“Đúng thế, ta biết, nhưng ta cứu Đại Tề thì gây trở ngại đến chuyện gì của các ngươi? Các ngươi sống cuộc sống của các ngươi không được sao?”

Lý Hỏa Vượng muốn dẫn dụ Phá Đại Nhĩ nói ra nhiều thông tin hơn.

“Đương nhiên là không được, mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi ngọn cây là một kiếp phù du. Hoa của chỗ ta đang tàn, Lý tiên sư có lòng dạ Bồ tát, không nhẫn tâm nhìn dân chúng Đại Tề chết đói, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn hàng ngàn hàng vạn dân chúng của Thiên Trần Quốc chết oan chết uổng sao?”

“Mẹ kiếp, đừng lấy đạo đức ra trói buộc ta! Ta không mắc bẫy đâu! Thế giới các ngươi gặp rắc rối thì liên quan gì đến ta? Ai chọc vào các ngươi thì các ngươi đi tìm kẻ đó đi! Các ngươi giết ta là có ý gì?”

Phá Đại Nhĩ trịnh trọng hành lễ với Lý Hỏa Vượng.

“Lý tiên sư, thực sự xin lỗi, những người trước đó đều là kẻ thô lỗ, ta thay mặt họ xin lỗi ngươi, trước đó họ ra tay, ta không tán thành, đáng tiếc thực sự là ta không khuyên được.

“Lý tiên sư nói đúng, ai chọc vào chúng ta thì chúng ta đi tìm kẻ đó, nhưng chúng ta muốn đến hoa của cây khác, vừa hay phải đi qua Đại Tề”

“Nếu triều đình Đại Tề được Lý tiên sư vực dậy, thì khi chúng ta đi qua sẽ rất rắc rối.

------o0o------

Kết thúc chương 1280

Chương tiếp theo