Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1282: Hoang Mang

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1282/1527

Chương 1282: Hoang Mang

Đúng là trước đó cha nàng đã trực tiếp dùng cốt kiếm đâm vào, nhưng làm sao bây giờ có thể có nhiều người sống ở Đại Tề như vậy?

Ta nghe cha nói rằng Đại Tề không phải đã bị Vũ Nhi Thần tiêu diệt rồi sao?

Đây chính xác là nơi nào, tại sao ta lại ở đây, Lý Tuế thực sự có chút bối rối.

Nhưng cũng không thể hiểu nổi, cứ đứng mãi ở đây chờ đợi chắc chắn hông được, ta phải làm gì đó, cha vẫn đang ở trên đó đợi ta.

Nhìn ngoại hình của những người xung quanh, Lý Tuế do dự nhìn và đi về phía về phía bà lão có vẻ dễ bắt chuyện:

“Lão bà này, ngươi biết hoàng đế hiện tại đang ở đâu hông?”

Bất kể ta đang ở đâu, hay chuyện gì đang xảy ra, việc đến lãnh địa của Hoàng thượng luôn là điều đúng đắn.

Đại Tề cũng không sao, ít nhất trong lãnh địa của hoàng đế Đại Tề còn có hòa thượng, ta có thể đi tìm những hòa thượng đó trước.

Nếu không có hòa thượng, ta cũng có thể đi tìm Giám Thiên Ti, đều có thể tìm được manh mối của cha ta.

Hả? Hoàng đế? Cái này sao ta biết được, dù sao chắc chắn không ở trong nhà ta”

Hình như lỗ tai của bà lão không được tốt, bà nói rất lớn.

“Cô nương, ngươi tìm hoàng đế làm gì? Ngươi là con gái của hoàng đế sao? Này! Đừng nói là vở kịch hôm qua ta xem là từ đây mà ra nhé!”

Lý Tuế thấy không thể hỏi được gì từ bà già mồm mép này nên định hỏi người khác.

Nhưng nàng vừa đi không bao lâu, từ trong đám người vươn ra một cái tay dán trên da lưng con chó, tóm lấy Lý Tuế, kéo nàng đi ra ngoài chợ.

“Ai da! Sao ngươi còn ung dung ở đây thong dong đi theo đám người đó! Cha ngươi điên rồi, đi với ta”

“Cha ta?”

Nghe được lời này, Lý Tuế vừa rồi còn thất thần lập tức lấy lại tinh thần, vội đi theo hắn ra ngoài. Sau khi đi ra khỏi khu chợ náo nhiệt và ồn ào, đi qua hơn một nửa thị trấn, cuối cùng Lý Tuế đã được người đàn ông đưa đến cổng của một khu nhà kín cổng cao tường.

“Long lão gia! Long lão gia! ! Đã tìm được thiếu gia nhà ngươi rồi! !”

Nghe thấy tiếng kêu này, một nhóm lớn người trong sân đột nhiên chạy ra.

Khi thấy những người này hào hứng vây quanh mình, Lý Tuế nhìn xuống cơ thể mới của mình và ngay lập tức phản ứng.

Hóa ra người cha được nhắc đến ở đây không phải là cha ruột của nàng mà là cha của cậu bé bị chính mình đè chết sau khi từ trên trời rơi xuống.

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Lý Tuế nhìn vẻ mặt vui mừng của những người đàn ông, phụ nữ, già trẻ xung quanh đã khiến trái tim nàng tràn ngập cảm giác tội lỗi, giờ nàng đã biết cái chết tượng trưng cho điều gì.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, thật sự không phải cố ý, ta cũng không muốn như vậy.

Lời giải thích nhạt nhẽo của Lý Tuế không khiến những người này chú ý đến. Họ vây lấy Lý Tuế và đi về phía sân. “Ta thực sự không cố ý! Ta thực sự không có!”

Lý Tuế xấu hổ đẩy họ ra, cố gắng trốn thoát.

Nhưng tất nhiên, lính canh bên cạnh không thể để Lý Tuế chạy trốn như thế, họ lần lượt tiến lên và ghì chặt nàng xuống.

“Ta… ta không muốn! Ta phải đi tìm cha ta! !”

Với lực đẩy mạnh của Lý Tuế, bảy hoặc tám xúc tu từ khắp nơi mọc ra, vung mạnh, tất cả các lính canh đều bị đẩy ra xa.

Khi thấy những xúc tu màu đen ngọ nguậy trên người Lý Tuế, mọi người có mặt ở đó lập tức im bặt. Sau hai hơi thở, theo sau là tiếng kêu có ma! Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Mọi người đều cố gắng hết sức để tránh Lý Tuế càng xa càng tốt, thậm chí còn giẫm lên người khác.

Lý Tuế lợi dụng lúc hỗn loạn và trốn thoát.

Sau khi trở lại chợ lần nữa sau cú sốc, nàng thở phào nhẹ nhõm.

“Thực sự xin lỗi, ta không cố ý, chờ ta tìm được cha, ta sẽ nghĩ cách bù đắp cho các ngươi”

Lý Tuế nhẹ nhàng nói về phía bên đó, sau đó quay người tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi biết hoàng đế ở đâu không?”

“Ngươi biết U Đô ở đâu không?”

“Ta đi tìm hoàng đế, có ai biết hắn ở nơi nào không?”

Lý Tuế tiếp tục hỏi câu hỏi này trong khu chợ náo nhiệt.

Dò hỏi mãi cho đến khi chợ sắp tan, cuối cùng nàng cũng có được một tin tức hữu ích.

“Đi về phía đông, đi dọc đến cuối con đường phía đông, ngươi sẽ thấy hoàng đế”

Sau khi cảm ơn ông lão nướng bánh mận khô bên đường, Lý Tuế bước ra khỏi thị trấn, tìm đường và tiếp tục lên đường.

Trên đường đi nàng không nghỉ ngơi, bây giờ cha nàng không biết sống chết thế nào, làm sao nàng dám dừng lại. Mới đi được hai ngày, Lý Tuế đã đói bụng, nàng nhìn đàn vịt đang uống nước ở bên bờ sông xa xa. Nhưng nàng không bắt những con vịt đó, đàn vịt bên bờ sông nhiều như vậy, chắc chắn là do người khác nuôi. Lúc này, tất cả đàn vịt đều xuống nước bơi về phía bờ đối diện, Lý Tuế tinh mắt lập tức chú ý đến những đốm trắng trên bãi sông là trứng vịt.

Nàng lập tức chạy tới, nhặt ba quả trứng vịt, nhét từng quả vào miệng.

Ba quả trứng vịt không đủ, Lý Tuế vẫn còn đói bỗng thấy một quả trứng vịt khác rơi xuống đá cuội phía xa và bị vỡ ra.

Nàng chạy đến, khoanh chân ngồi xổm ở đó, dùng ngón tay quẹt chất lỏng trứng gà trên đá cuội, cho vào miệng.

------o0o------

Kết thúc chương 1282

Chương tiếp theo