Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1297: Quyết Định

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 5 lượt đọc

Tiến độ: 1297/1527

Chương 1297: Quyết Định

“Na Na, Na Na”

Lý Hỏa Vượng bước tới, ôm nàng vào trong lòng.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Dương Na có chút đờ đẫn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng.

Nàng cực kỳ tiều tụy vươn tay sờ vào hốc mắt của Lý Hỏa Vượng, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng:

“Hỏa Vượng, mắt ngươi bị làm sao vậy? Mắt ngươi ở đâu rồi? Có phải bởi vì ta không? Có phải bởi vì ta nên ngươi mới trở nên như vậy không?”

“Không, không phải do ngươi, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến ngươi, ngươi tuyệt đối không được tự trách mình”

Lý Hỏa Vượng cứ lặp đi lặp lại lời này tránh tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Dương Na, hiện giờ điều nàng kiêng kỵ nhất chính là cái này.

An ủi một lúc lâu, Dương Na lại khẽ cười, nàng nghiêng người về phía trước, mặt hai người áp nhẹ vào nhau.

“Hỏa Vượng, ta tin! Ta đều tin! Sau này mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ tin, hơn nữa ta cũng đã nghe thấy giọng nói của họ, không sai, ta và ngươi giống nhau đều là Ti Mệnh, ngươi là Quý Tai, vậy ta là Vô Sinh Lão Mẫu Sắc mặt Lý Hỏa Vương nhịn không được run lên, hắn tựa hồ vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Bất kể tất cả những điều này có phải là sự thật hay không, hắn chỉ muốn chịu đựng một mình, hắn không muốn người khác phải chịu đựng sự tra tấn giống như mình.

“Bạch bạch bạch!”

Tiếng vỗ tay vang lên, người vỗ tay chính là Thanh Vượng Lai với nụ cười trên môi:

“Tốt, rất tốt, chúng ta hãy vỗ tay chào mừng đồng chí mới gia nhập nào.

“Mẹ kiếp!”

Lý Hỏa Vượng lao ra, một quyền đấm vào mặt hắn, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.

Nhìn thấy Thanh Vượng Lai ở trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng đang định xông tới thì bị người khác ngăn lại.

“Bỏ đi bỏ đi, Lý Hỏa Vượng, ngươi đừng làm như vậy”

“Không đến nỗi phải làm vậy, mọi người đều là người của mình”

“Ôi chao, đang làm cái gì vậy, mau kéo họ ra.

Bị những người còn lại lôi kéo, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng không gặp lại Thanh Vượng Lai lần thứ hai.

Sau khi hất mạnh họ ra, Lý Hỏa Vượng bước đến bên cạnh Dương Na, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Ngươi muốn đưa nàng đi đâu?”

“Đưa nàng về nhà! Nàng bị bệnh rồi, nàng bị bệnh tâm thần, nàng cần phải tĩnh dưỡng, nàng cần phải cách xa… tác nhân gây bệnh…

Lý Hỏa Vượng lái xe mô tô chầm chậm đi trên đường, mà người ngồi phía sau xe hắn chính là Dương Na.

Lý Hỏa Vượng cố ý thả một tay ra giữ chặt tay Dương Na, sợ nàng ngã xuống.

Dương Na ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng, mái tóc dài sau lưng nàng tung bay theo làn gió:

“Hỏa Vượng, chúng ta đi đâu đây?”

“Về nhà”

“Về nhà? Tại sao phải về nhà? Những thứ đó đều là giả, những thứ đó đều là hình chiếu, bây giờ ta là Vô Sinh Lão Mẫu rồi. Hiện giờ ta và ngươi đều là Ti Mệnh giống nhau, là thần của một thế giới.

Nghe đến đây, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên run lên, lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng khi mẹ mình quỳ gối trước cổng trường mẫu giáo.

“Na Na, ngươi bị bệnh rồi, những thứ đó đều là giả, đều là ảo giác cả”

“Còn ngươi thì sao? Có phải tất cả những gì ngươi từng nói đều là ảo giác không?”

Đầu của Lý Hỏa Vượng bắt đầu trở nên đau đớn, hắn cảm thấy như thể có hai bàn tay to lớn đang kéo não mình ra, muốn cưỡng ép nhào nó thành một đống tương hồ.

Sau khi nắm chặt tay rồi đập mạnh vào đầu mình vài cái, cuối cùng hắn cũng đau đớn dùng sức gật đầu thật mạnh.

“Đúng, đúng vậy, ta cũng bị bệnh rồi, bệnh tâm thần rất nặng, trong thời gian bị bệnh, ta đã nhìn thấy rất nhiều loại ảo giác.

“Nhưng ngươi nhìn ta này, bệnh của ta đã được khỏi rồi và ta cũng không còn gặp ảo giác nữa.

“Thật sao?” Dương Na tựa đầu vào lưng Lý Hỏa Vượng, trong mắt lộ ra sự hoang mang sâu sắc. Nhưng dần dần nàng bắt đầu bật khóc, nước mắt ướt đẫm lưng của Lý Hỏa Vượng. “Đừng khóc, có chuyện buồn gì thì ngươi cứ nói với ta, nói ra thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều”

“Thực xin lỗi… đều là tại ta, nếu không phải ta báo cảnh sát, ngươi sẽ không chỉ còn một con mắt, đều tại ta.

“Hỏa Vượng, ngươi chỉ còn một mắt, trên mặt còn có vết sẹo, nếu như ta chết không ai cần ngươi, sau này ngươi phải làm sao bây giờ!”

“Không sao, chuyện này thật sự không liên quan gì đến ngươi”

Lý Hỏa Vượng tiếp tục an ủi nàng, nhưng hắn biết dù có an ủi thế nào cũng chưa chắc đã có tác dụng.

Bệnh của nàng nặng đến mức không phải chỉ dựa vào nói chuyện là có thể chữa khỏi, nàng nhất định phải tiếp nhận chữa trị bằng thuốc.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đã lái xe mô tô đi vào trong một tiểu khu. Hắn dừng lại trước lối vào của tòa nhà đơn vị. Nhà của Dương Na ở đâu, Lý Hỏa Vượng sớm đã đi qua rất nhiều lần, không thể nào quên được. Khi nhìn thấy thông báo tìm người dán trên cửa của tòa nhà đơn vị, Lý Hỏa Vượng lập tức sửng sốt, xem ra Dương Na đã đi ra ngoài một khoảng thời gian rồi.

Hắn dìu Dương Na yếu ớt xuống, vòng tay qua người nàng rồi đi về phía cửa thang máy, nhưng rõ ràng là Dương Na không hợp tác lắm.

Nàng vươn tay giữ chặt cửa phòng, cố chấp hỏi:

“Hỏa Vượng, có phải ngươi đang lừa gạt ta không? Tại sao những gì ngươi nói trước đây hoàn toàn không giống với bây giờ? Tại sao ta cảm thấy ngươi của bây giờ không đúng lắm? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Nghe lời nào, ngoan, không có chuyện gì.

Lý Hỏa Vượng vừa vươn tay muốn nắm lấy tay Dương Na, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.

------o0o------

Kết thúc chương 1297

Chương tiếp theo