Cài đặt đọc

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1262: Bắc Phong

Hồ Vĩ Bút 06/07/2025 08:25 6 lượt đọc

Tiến độ: 1262/1527

Chương 1262: Bắc Phong

Khu rừng vừa nãy còn yên tĩnh lập tức biến thành một bãi chiến trường khốc liệt, mọi thứ vốn có trật tự giờ phút này trở nên loạn thành một mớ.

Cơ thể của Lý Hỏa Vượng ở trong đất căn bản không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ưu tiên hàng đầu của hắn bây giờ là lấy lại thanh Cốt Kiếm của mình!

Mặt đất lập tức mềm ra, khi Lý Hỏa Vương chợt kéo một cái, trực tiếp kéo tên chột mắt râu ria xồm xoàm chui sâu vào trong bùn đất.

Hai người mới chui vào bùn đất chưa được bao lâu, mặt đất kịch liệt chấn động, một lúc sau, toàn bộ mặt đất nổ tung.

Tên chột mắt kia cả người nổi đầy gân xanh từ bên trong nhảy ra, hắn nắm chặt thanh Cốt Kiếm trong tay, gầm lên giận dữ đâm thẳng về phía Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng không hề né tránh, hai chân hắn giẫm lên không, nghiến răng lao về phía trước.

Ngay khi thanh Cốt Kiếm nhập vào cơ thể Lý Hỏa Vượng chui ra ngoài. Hai tay Lý Hỏa Vượng nắm chặt lấy thanh kiếm khiến cho đối phương tạm thời không thể phát lực.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng tức giận trừng mắt nhìn tên chột mắt trước mặt:

“Trả thanh Cốt Kiếm lại cho ta!”

“Ta trả bà nội ngươi! Đồ mà lão tử cướp được thì chính là của ta!”

Đối phương vừa nhấc chân lên liền đá vào bụng Lý Hỏa Vượng.

“Mở ra cho ta!”

Lý Hỏa Vượng gầm lên một tiếng, đầu của tên chột mắt trước mặt hắn phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp vỡ thành hai nửa.

Nhưng mà cho dù cái đầu não trắng xóa kia của hắn trộn lẫn với chất lỏng nửa trong suốt trơn tuột xuống đất, sức mạnh trong tay của tên chột mắt kia vẫn không hề giảm bớt.

Hai người lôi kéo khiến lưỡi kiếm của thanh Cốt Kiếm liên tục cắt qua cơ thể của Lý Hỏa Vượng, thịt vụn và máu nhỏ giọt trên mặt đất, nhuộm đỏ cỏ trên mặt đất.

“Soạt” một tiếng, Lý Hỏa Vượng nắm chặt thanh Cốt Kiếm dùng sức vung mạnh một cái, cắt đứt tất cả các ngón tay của thi thể không đầu kia, lúc này mới khiến cho hắn lấy được quyền khống chế thanh Cốt Kiếm.

Ngực Lý Hỏa Vượng cắm thanh Cốt Kiếm đứng nơi đó, khi hắn vừa định vươn tay rút thanh Cốt Kiếm trên ngực ra, không ngờ gai kiếm trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn.

Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra, không phải thanh kiếm đâm vào người hắn, mà là có người rút thanh Cốt Kiếm ra từ sau lưng hắn!

Lý Hỏa Vượng tức giận quay đầu lại, sắc mặt hắn nhất thời trở nên cứng đờ, người rút thanh Cốt Kiếm ra không ai khác chính là tên chột mắt vừa nãy.

Cho dù hắn không có đầu, ngón tay cũng bị chặt đứt rất nhiều nhưng hắn vẫn chỉ đứng đó, vẫn có thể di chuyển được.

Khi cánh tay không có đầu ngón tay dùng sức ném mạnh, thanh Cốt Kiếm kia bay lên cao rồi lao mạnh xuống, vừa vặn cắm thẳng vào trong vết thương trên cổ hắn, để lộ chuôi kiếm ra bên ngoài.

Khi thấy đầu của Gia Cát Uyên dựng lên trên người mình, lửa giận trong lòng Lý Hỏa Vượng càng bùng cháy mạnh hơn.

“Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi! !”

Khi Lý Hỏa Vượng giơ hai tay lên dùng sức kéo mạnh, cơ thể của tên chột mắt bắt đầu tách ra như đầu của hắn vậy.

Nhưng khi thân thể của hắn bị cắt làm đôi lại đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn khép lại rất nhanh, ngay cả cái đầu trên mặt đất cũng nhảy lên trên cổ của hắn, hoàn toàn che lấp thanh Cốt Kiếm.

Tên chột mắt lần nữa sống lại, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, cơ thể hắn khẽ nhích ra xa, có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn.

Nàng trông khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, nước da trắng như tuyết, mi mục như họa, là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Người phụ nữ này mặc một chiếc áo khoác da gấm màu xanh nõn chuối, màu sắc rất tươi sáng, nhưng dưới sự chiếu rọi của khuôn mặt nàng, bộ quần áo có rực rỡ hơn nữa cũng trở nên ảm đảm không màu sắc. Khi thấy nàng, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm nhận được một cảm giác quen thuộc mơ hồ nào đó. Mặc dù đây chắc chắn là lần đầu tiên bản thân thấy dung mạo của người phụ nữ này, nhưng cũng không thể nói là quen thuộc với loại cảm giác đặc biệt đó, trước đây nhất định mình đã từng gặp qua nàng rồi. Nhưng khi người phụ nữ nhu mì kia vừa mở miệng, hắn lập tức hiểu cảm giác quen thuộc này đến từ đâu rồi. “Ôi chao, Hồng Trung lão đại, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta không?”

Lý Hỏa Vượng nhớ tên này, nàng là một trong những tiên bài Tọa Vong Đạo ở Đại Lương, trước đây Lý Hỏa Vượng còn cho rằng Bắc Phong đã chết từ lâu rồi nhưng thật không ngờ nàng vẫn còn sống! Hơn nữa còn làm việc cho hoàng gia!

“Bắc Phong?”

Lý Hỏa Vượng vừa mới mở miệng, liền phát hiện giọng nói của mình trở nên cực kỳ nhỏ nhẹ, mà Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt mình lại có cử chỉ nũng nịu.

Lý Hỏa Vượng vội vàng cúi đầu, khi thấy bản thân mặc áo khoác da gấm màu xanh nõn chuối, trong lòng hắn lập tức lộp bộp:

“Hỏng bét! Ta bị Bắc Phong hoán đổi thân thể rồi!”

Hắn có thể cảm nhận được đây là cơ thể của một phụ nữ bình thường không có bất kỳ tác dụng nào, bản thân bị vây khốn ở chỗ này rồi!

“Chỉ cần giết Hồng Trung lão đại, như vậy ta liền trở thành Hồng Trung rồi, ha ha ha.

Bắc Phong trong cơ thể Lý Hỏa Vượng che miệng khẽ cười.

Bắc Phong vừa dứt lời, những người xung quanh hắn lập tức ăn ý quay người lại, đâm thẳng vào vào chỗ tử huyệt trên người Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức rơi vào đường chết.

------o0o------

Kết thúc chương 1262

Chương tiếp theo